Ngô Phương Phương tức điên lên, nhào tới liền cắn xé người đàn ông của mình, khóc nói: "Trần Chấn Hoa, anh có phải đã có phụ nữ bên ngoài rồi hay không?”
Trần Chấn Hoa không thẹn với lương tâm, cuộc sống riêng tư của anh ta trước giờ vẫn luôn rất đàng hoàng.
“Cô phái anh họ cô theo dõi nhất cử nhất động của tôi, tôi ở bên ngoài có chuyện gì không phải cô vẫn biết rõ sao? Ngô Phương Phương, tôi thật sự mệt mỏi rồi. Cô muốn ly thì ly, ai không ly chính là vương bát đản.”
Chỉ có thể nói, là oán hận chất chứa đã lâu, chuyện hôm nay chỉ là một mồi lửa cho cuôc hôn nhân của bọn họ mà thôi.
Ngô Phương Phương sắp tức điên rồi, sao anh dám nói chuyện như vậy với cô ta chứ? Anh đây là đã muốn ly hôn từ lâu rồi có đúng hay không?
“Tốt, thật tốt quá...... Đứa nhỏ thuộc về tôi, gia sản cũng toàn bộ thuộc về tôi, nhà ở, xe hơi, công ty con đều là của tôi, anh mau ra khỏi nhà tôi đi.”
Trần Chấn Hoa sắc mặt khó coi, phần tình cảm còn sót lại triệt để mất hết: "Xe thì tôi sẽ chuyển tên cho cô. Nhưng về phần những thứ khác không phải là của tôi, nên cũng không tính là tài sản chung của vợ chồng, không thể chuyển cho cô được.”
Ngô Phương Phương lúc này mới nhớ tới những thứ kia đều ở trên danh nghĩa cha chồng cô. Nghĩ tới đây, cô ta càng tức giận hơn, cô ta cảm thấy cả Trần gia đều đề phòng cô ta, không coi cô ta là người một nhà.
“Tôi mặc kệ, anh muốn mấy đứa nhỏ thì dùng những thứ kia đến đổi cho tôi. Nếu không tôi sẽ mang mấy đứa nhỏ đi tái giá, đổi họ cho bọn nhỏ, để cho bọn nhỏ suốt đời sống với người ta, xem người ta là cha.”
Trần Chấn Hoa không dám tin nhìn cô ta, anh có cảm giác như chưa từng quen biết loại người này: "Ở trong mắt cô, bọn nhỏ chỉ là công cụ đổi tiền của cô sao? Người chồng này là tôi bất quá là công cụ để cô khoe khoang thôi sao? Ngô Phương Phương, cô làm tôi quá thất vọng rồi.”
Anh ta tỏ ra hối hận như vậy, càng thêm kích thích Ngô Phương Phương, đây là hối hận khi cưới cô ta sao?
Máu toàn thân cô vọt thẳng lên trán, thét lớn lên nói: "Cho tôi hai trăm vạn thì ly hôn, nếu không thì anh đừng hòng ly hôn được với tôi.”
Chờ đến khi truyền đến tai Cố Vân Khê, thì mọi chuyện đã kết thúc. “Cái gì? Anh Chấn Hoa ly hôn? Không phải anh ấy rất yêu vợ mình sao?”
“Đúng vậy. Trong tay anh Chấn Hoa không có nhiều tiền mặt đến như vậy, vì thế anh ấy mượn ít tiền của chúng ta." Cố Hải Ba không nói thật với cô, tất cả mọi chuyện đều là cậu đã âm thầm thúc đẩy. Bọn họ thật sự có tình yêu sao? Tất cả chỉ là hormone sùng bái mà thôi.
Ngô Phương Phương nói ly hôn vốn chỉ là đe dọa mà thôi, cố ý so kèo thủ đoạn với Trần gia.
Nhưng lần này cha con Trần gia rất kiên quyết, khi cô ta muốn đổi ý, thì người nhà bạn bè thân thích của cô ta đều ngăn cản cô ta, liều mạng xúi giục bên tai, từ đó thúc đẩy hai người ly hôn.
Dù sao, hai trăm vạn tiền mặt, ai mà không muốn hưởng ké chứ? Mượn tiền Trần gia thì phải đến đó để viết biên lai vay tiền, đến hạn thì phải trả. Nhưng nếu tiền đã đến trong tay Ngô Phương Phương, thì bọn họ có thể trực tiếp chia một chén canh, hơn nữa còn không phải sợ bị đòi. Về phần hạnh phúc của Ngô Phương Phương, tương lai có tốt hay không, ai quan tâm chứ? Nói cho cùng, nhân tính trên đời này vốn là ích kỷ như vậy.
Trong chuyện này, Cố Hải Ba ở sau lưng sử dụng không ít thủ đoạn, lại luôn bí mật che giấu, không ai biết được chuyện cậu làm.
Cậu trước sau vẫn là một chàng trai thanh tú, sạch sẽ, cởi mở như ánh mặt trời ở trước mặt người khác.
Cố Vân Khê không hỏi mượn bao nhiêu, ly hôn là phúc hay họa khó mà nói, chỉ là hai đứa nhỏ vẫn có chút đáng thương nha. Nhưng cô lo gì chứ, đây cũng là chuyện nhà người ta.
Cô vui vẻ thay đổi đề tài, nói: "Anh nhỏ, chờ đến khi anh học năm tư liền ra ngoài lập nghiệp đi, em đầu tư tiền cho anh.”
Cố Hải Ba cũng không phải gà mờ, trên danh nghĩa của cậu có chuỗi cửa hàng trà sữa, hoạt động tương đối khá.
Cố Vân Khê cười híp mắt, nói: "Em đã tạo ra một cái email cho trang web, bán 500 triệu đô la Mỹ. Tuy rằng, số tiền này còn phải trừ đi rất nhiều chi phí, nhưng xem cũng không ít, anh nói có đúng không?"
Đề tài nghiên cứu của cô là treo trên danh nghĩa giáo viên, lúc trước đã nói là hai tám điểm, lại nộp thuế.
Cố Hải Ba hít một hơi khí lạnh, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, kém gì chứ? Chuyện này thật quá tốt đi. “Anh không nghe lầm chứ? 500 triệu đô la? Kẻ ngốc nào lại chê tiền như vậy? Không phải em đi cướp ngân hàng chứ?”