Cố Hải Ba hoàn toàn không nhận được tín hiệu gì của cô ta, cả tâm tư của cậu cũng không ở trên này, nên vội nói: "Không cần không cần, trong nhà tôi cái gì cũng có.”
Hứa Thiến Thiến đánh bạo lại gần, liếc mắt đưa tình nhìn cậu: "Anh Tiểu Ba, em có thể đến nhà anh chơi không?”
Cố Hải Ba nhíu mày, cô gái này quá không biết chừng mực rồi, nói chuyện mà cứ luôn tiến đến trước mặt cậu, có chút đáng ghét.
Ở phương diện này cậu rất chú ý tránh hiềm nghi, theo bản năng lui về phía sau vài bước, nói: "Tôi không có nhiều thời gian rảnh.”
Hứa Thiến Thiến tựa như mù, cái gì cũng không thấy, vẫn vô cùng nhiệt tình đến gần cậu: "Nghỉ hè sao lại không rảnh được chứ? Anh Tiểu Ba, anh đừng gạt em nha.”
Ngô Phương Phương cũng nói giúp cô ta: "Tiểu Ba, người trẻ tuổi các cậu nên ra ngoài chơi nhiều hơn, kết giao bạn bè nhiều hơn mới phải.”
Cô không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng thì càng khiến cho sắc mặt của Cố Hải Ba đen hơn.
Cậu cứng rắn nói: "Tôi không giống các người, mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy. Tôi hiện tại không chỉ phải giúp người nhà buôn bán, mà còn phải học tập, mỗi ngày bận rộn đến 12 giờ, không rảnh để đi ra ngoài kết giao bằng hữu..."
Kỳ lạ, điện thoại của cậu đâu rồi? Cậu theo bản năng sờ sờ túi, cả hai bên đều trống không?
Trong lòng cậu không khỏi sốt ruột, sẽ không để mất chứ? “Anh Chấn Hoa, anh có thấy điện thoại di động của em ở đâu không?”
“Không có.” Trần Chấn Hoa lấy điện thoại di động của mình ra gọi thử một tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng chuông quen thuộc.
Ánh mắt Hứa Thiến Thiến lóe lên, cười nói: "Không tìm được thì thôi, cứ đi mua điện thoại là được, dù sao nhà anh cũng không phải không có tiền.”
Cố Hải Ba chưa từ bỏ ý định tìm kiếm khắp nơi, tức giận nói: "Đó là quà em gái tôi tặng cho tôi, nếu không tìm thấy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hứa Thiến Thiến nghe cậu nói vậy liền biến sắc, thừa dịp bọn họ ở trong phòng tìm kiếm lặng lẽ đi ra ngoài một chuyến.
Cố Hải Ba vô cùng sốt ruột, nói: "Anh Chấn Hoa, anh cho em mượn điện thoại một chút đi, em báo cảnh sát.”
“Có phải đã rơi trên xe không?” Một giọng nữ hơi lo lắng vang lên.
Cố Hải Ba nhìn Hứa Thiến Thiến một cái, cố gắng hồi tưởng lại. Khi cậu đến đây là ngồi trên xe của Trần Chấn Hoa, lúc xuống xe chỉ bận ôm máy tính linh kiện, điện thoại di động... Cậu nhanh chóng chạy vọt ra ngoài, quả nhiên tại ghế ngồi màu đen của xe Trần Chấn Hoa tìm được điện thoại di động.
Cậu không khỏi thở ra một hơi thật tốt quá, không bị mất.
Ngay khi cậu lật xem di động, chuông điện thoại đúng lúc này lại vang lên.
“Anh, anh tìm em có việc gì sao? Đúng, em đang ở nhà của anh Chấn Hoa.”
Giọng nói của cậu đột nhiên cao lên mấy phần: "Cái gì? Tiểu Khê vừa rồi gọi điện thoại cho em? Có một cô gái lạ tiếp, còn mắng em ấy?”
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Cố Hải Ba khó coi tới cực điểm, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ kia.
"Ai nhận điện thoại của tôi, là cô hay là cô ta?"
Cậu luôn xuất hiện trước mặt người khác với vẻ vui vẻ, dễ gần, hiện tại bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy khiến cho Hứa Thiến Thiến không khỏi giật nảy mình, sợ hãi nói: "Cái kia...Tôi không cẩn thận bắt máy thôi, nhưng mà tôi không có mắng chửi người...”
Cố Hải Ba giận tím mặt, lạnh lẽo nói: "Không được người khác cho phép lại tự tiện đụng vào điện thoại của người khác, đây là chuyện cực kỳ không lễ phép, đặc biệt là không có giáo dục. Ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết sao?”
Cậu nói chuyện rất khó nghe, bởi vì chuyện này thật sự đã giẫm lên điểm mấu chốt của mình.
“Em không có ác ý, chỉ là chuyện thuận tay... " Đầu Hứa Thiến Thiến trống rỗng, tủi thân nói: "Nhưng sao anh có thể nói em không có giáo dục được chứ? Em xuất thân trong sạch, cha mẹ đều là thương nhân….”
Cố Hải Ba nổi trận lôi đình, lớn tiếng nói: "Cô không có giáo dục, cả nhà cô cũng đều không có giáo dục.”
Nước mắt Hứa Thiến Thiến chảy xuống, Ngô Phương Phương đứng ra quát lớn: "Cố Hải Ba, cậu vừa nói cái gì?”
Cố Hải Ba lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Anh Chấn Hoa, em không có ý kiến gì với anh, anh đối tốt với em, em đều nhớ rõ, anh có việc, em nhất định sẽ hỗ trợ. Nhưng lần sau, đừng để em nhìn thấy những người ngu xuẩn, đầu óc không rõ ràng này, phiền c.h.ế.t đi được.”
Cậu trực tiếp nói thẳng, bộ dáng thích làm gì thì làm.
Ở thời điểm nhà bọn họ khó khăn nhất thì Trần gia đã vươn tay giúp đỡ, đối với phần tình nghĩa này Cố gia luôn ghi nhớ.
Mà lúc trước đêm khuya, khi cậu sinh bệnh mà các anh chị đều không ở bên người, là Trần Chấn Hoa đã mạo hiểm mưa gió để cõng cậu đi đến bệnh viện. Trần Chấn Hoa còn ở lại chăm sóc cho cậu đến ba ngày.