Sau lưng Tề Thiệu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, ai có thể nghĩ đến George tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Hắn không khỏi ôm chặt cô gái trong lòng, nói:"Không sao, anh đã đổi ly rượu rồi.”
Cảnh sát liên tục yêu cầu phóng viên ngừng chụp ảnh, nhưng phóng viên báo lá cải làm sao nghe lời bọn họ, chụp vô số tấm ảnh rồi bỏ chạy.
Còn có mấy người chưa chạy, tiếp tục theo dõi đưa tin.
Cảnh sát muốn tiến lên ngăn cản George nổi điên, nhưng thực khách bốn phía còn chưa xem đã nghiền, không biết là cố ý hay là vô ý quấy rối bọn họ, vì thế hiện trường ở đây rất nhanh đã một mảnh hỗn loạn.
Tề Thiệu khẽ lắc đầu, lôi kéo Cố Vân Khê đi ra ngoài."Đi thôi, chúng ta về nhà đi”
Cố Vân Khê có chút không yên tâm, lôi kéo Tề Thiệu đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, quả thật không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tên khốn George này dám bỏ thuốc bọn họ, gã ta cũng xong đời rồi.
Ngày hôm sau tin tức như bùng nổ, nhân dân toàn thế giới đều thấy được tin tức chấn động này. Khắp các trang báo đều đưa rằng:
‘Kinh ngạc, nhà đầu tư nổi tiếng ở nhà hàng say thuốc nhảy múa!’
‘Để mọi người lĩnh hội cuộc sống hai mặt của các ông trùm đầu tư hàng đầu!’
‘Chúa ơi, bí mật kinh thiên mà George che giấu nhiều năm đã bị phơi bày!’
Từng cái tiêu đề đều vô cùng hiếu kỳ, theo đó là các tin tức xuất hiện ở các trang truyền thông lớn nhất, thu hút sự chú ý của nhân dân trên toàn thế giới.
Mà, hơn mười cổ phiếu cùng hàng hóa tương lai đều ngã xuống, các ông chủ đùa tư điên cuồng nhảy cầu.
Đây đều là những cổ phiếu mà George đã đầu tư vào
Liên tiếp rớt giá hai ngày, hơn phân nửa giá trị thị trường đều thảm hại, các nhà đầu tư điên cuồng mắng George, tất cả mọi người đều chửi gã ta không biết cách làm người.
Tề Thiệu nhìn xu thế cổ phiếu trên màn hình máy tính, tay phải gõ nhẹ mặt bàn.
Trợ lý đứng bên cạnh hắn căng thẳng không thôi, nói: "Boss, còn nửa giờ nữa là kết thúc phiên giao dịch, chủ lực sẽ vào sân.”
Tề Thiệu suốt đêm qua đều thu mua cổ phiếu rớt giá, liên tiếp hai ngày kiếm được một khoản. “Cũng kém không nhiều lắm, đưa ra hết đi.”
“Vâng.” Điện thoại nội tuyến vang lên, Tề Thiệu tiện tay tiếp nhân, là quầy lễ tân. "Boss, hai vị cảnh sát muốn gặp ngài.”
Tề Thiệu không cần nghĩ ngợi nói: "Mời bọn họ đến phòng khách đi.”
“Vâng.”
Cảnh sát ở phòng khách gần nửa giờ, tiếp tân nhiệt tình đưa trà bánh cùng hoa quả lên, nói: "Mời các vị nếm thử điểm tâm ngon nhất của công ty chúng tôi.”
Đây đều là một ít điểm tâm tinh xảo, cảnh sát tất nhiên là không có chạm vào, nói: "Tề tiên sinh khi nào thì có thời gian gặp chúng ta?”
Cô tiếp tân tươi cười nói: "Phải đợi thị trường chứng khoán kết thúc mới có thời gian được. Bởi vì mỗi một khoản đầu tư của ông chủ chúng tôi đều có thể quyết định vận mệnh của vô số người.”
Hai người nhìn nhau, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ, chờ a chờ, thật may, cuối cùng cũng đợi được người.
Nhìn người trẻ tuổi này vô cùng tự phụ, cảnh sát cũng không dám lỗ mãng với hắn: "Tề tiên sinh, xin chào, chúng tôi tới điều tra vụ án, George tiên sinh buộc tội anh bỏ thuốc ông ấy."
Tề Thiệu kinh ngạc nhíu mày: “Bỏ thuốc?”
Cảnh sát nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt hắn: “Đúng, ngài George nói ngài bỏ thuốc vào rượu vang đỏ, chúng tôi cũng đo được trong rượu vang đỏ có một lượng thuốc vừa đủ khiến người uống phải bị nghiện.”
Tề Thiệu đánh giá cảnh sát trẻ tuổi trước mặt một chút: “Anh tên Mike phải không?”
Cảnh sát có chút thụ sủng nhược kinh, nhà đầu tư tinh anh này lại nhớ rõ một cảnh sát nhỏ như anh ta: “Đúng, ngài vậy mà còn nhớ rõ tôi.”
“Tôi đã gặp ai thì cũng không quên được.” Tề Thiệu thản nhiên nói. “Vậy hắn ta có khai báo với các vị, rượu đỏ là hắn cho người mở, còn liều mạng mời rượu hai người chúng tôi hay không?”
“A.” Hai cảnh sát mờ mịt nhìn nhau, có phỏng đoán không tốt.
Tề Thiệu tiếp đãi họ, mời hai người uống trà ăn điểm tâm.
“Tôi muốn trịnh trọng nói rõ một chút, tôi và ông ta không có hẹn trước, là ông ta đột nhiên chạy tới, một hai muốn ngồi cùng một bàn với chúng tôi, phá hỏng buổi hẹn hò của tôi, tôi còn cảm thấy không vui vì chuyện bất ngờ này, cho nên khả năng tôi có chuẩn bị trước để hạ thuốc ông ta là bằng không.”
Mike nhấp một ngụm trà xanh, phát hiện ra hương trà thơm ngát ngoài dự đoán.
“Nhưng theo lời khai của cấp dưới Pass của ngài, là ngài bảo cô ấy đưa ngài George đến để dùng bữa.”
Tề Thiệu nói không nên lời, cười khẽ châm chọc.
“Căn cứ theo lễ nghi xã giao, hoặc là tôi tự mình gọi điện thoại mời, hoặc là thư ký của tôi cùng thư ký của anh ta cùng dựa trên lịch trình công việc của chúng tôi để sắp xếp lịch hẹn, tuyệt đối không có chuyện trợ lý một bên có thể tùy tiện đưa người đến, đó là tối kỵ trong quy tắc xã giao trên thương trường.”