Người có thể tiến vào căn cứ này đều là những tinh anh nổi tiếng, người sau càng lợi hại hơn người trước, dưới sự phụ trợ của nhiều người trâu bò như vậy, Cố Vân Khê có vẻ rất bình thường.
Giáo sư Miller ngửa đầu uống một ngụm rượu, sở thích của ông không nhiều lắm, không có việc gì thì thích uống chút rượu nhỏ. "Trò ấy chỉ mới học hai năm, trước đó thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với chuyên ngành này. Các cậu lúc trước còn không được như trò ấy bây giờ đâu, hiện tại cậu đã làm nghề này hai mươi mấy năm, nên cách nhìn sẽ khác."
Ông không hề che giấu sự ưu ái của mình đối với cô.
Jack suy nghĩ một chút, cũng đúng, đàn em còn trẻ mà. Được rồi, chờ ngày cô học thành tài rồi xem kết quả là được.
Giáo sư Miller vỗ vỗ vai anh ta: "Mỗi kỳ nghỉ tôi đều sẽ đưa trò ấy đến thực tập, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân tướng, có thể giúp cô bé trưởng thành mau hơn."
Jack có chút hết chỗ nói: "Thầy, thầy đối với cô ấy còn tốt hơn bọn em nhiều, chúng ta là tình cảm hai mươi mấy năm…”
Cùng là học trò nhưng đãi ngộ hoàn toàn không giống nhau, ông chỉ mới nhận cô không được bao lâu liền thiên vị như vậy rồi?
"Không có biện pháp, ai bảo trò ấy ngoan, hiểu chuyện hơn các cậu rất nhiều. Mỗi tuần đều mang điểm tâm ngon đến hiếu kính vợ chồng tôi, còn mua rất thuốc bổ rất đắt tiền cho ‘sư mẫu’ của các cậu bồi bổ thân thể." Giáo sư Miller mỉm cười, tỉ mỉ kể lại chuyện người học trò nhỏ này đã từng làm cho nhà ông. “Ngày lễ ngày tết, sinh nhật vợ chồng chúng tôi, cô ấy đều tặng quà, ‘sư mẫu’ của cậu cũng đối đãi với trò ấy như con gái vậy.”
Lễ vật là nhỏ, nhưng phần tâm ý này rất khó có được, mặc cho ai dù khó chịu đến mức nào, cuối cùng đều sẽ bị cô dỗ dành ngoan theo.
Jack nghe đến ngây người: "Tinh ý đến như vậy sao?" Một chút cũng không nhìn ra.
Giáo sư Miller nhận vài người học trò, quan hệ tương đối thân thiết, nhưng bọn họ nhiều lắm cũng chỉ tặng quà Giáng sinh.
Cũng chỉ có Cố Vân Khê, im lặng không tiếng động, nhưng làm cho ông không chỗ nào là không cảm nhận được sự tri kỷ của cô.
“Ở quốc gia bọn họ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, trò ấy hiếu kính tôi như cha cô bé vậy.” Ngữ khí của ông cực kỳ đắc ý.
Tuy văn hóa quốc gia mỗi nước không giống nhau, nhưng ông phải công nhận cô làm việc không chỉ vừa cẩn thận tri kỷ, mà còn vừa ngoan lại hiểu chuyện. . Truyện Thám Hiểm
Jack nhịn không được thốt ra một câu: "Karo cũng không có cẩn thận như vậy.”
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta liền hối hận, quả nhiên, sắc mặt giáo sư Miller trầm xuống. Giáo sư Miller chỉ có hai đứa con, con trai lớn đi làm ở Đại Ưng, còn người con gái... đã cùng một tên côn đồ bỏ trốn, một đi không quay đầu lại.
“Đừng nhắc tới người đó nữa.” Jack vội vàng nói sang chuyện khác: "Đàn em còn có thể làm điểm tâm sao?”
“Tất nhiên là không, nhưng đầu bếp nhà trò ấy có thể làm mấy trăm loại điểm tâm đấy.” Giáo sư Miller lấy từ trong túi ra một viên kẹo lạc, chậm rãi bóc giấy kẹo ném vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ, nói: "Ăn ngon.”
Đừng nghĩ tôi không biết là thầy đang khoe khoang nha!
Tề Thiệu không nhúng tay vào vào chuyện của bọn họ, mà…hắn đang tự làm thí nghiệm nhỏ của mình.
Bên này nguyên vật liệu thí nghiệm rất nhiều, lại do tự mình bỏ tiền, nên cái gì cũng có thể có được.
Đương nhiên, đây một phần cũng là nể mặt giáo sư Miller, nhưng dù sao thì thứ ông muốn cũng không phải vật phẩm nguy hiểm gì.
Cố Vân Khê mệt mỏi một ngày, trở lại phòng nghỉ ngơi. Cô không thấy Tề Thiệu đâu, chỉ thấy cửa thư phòng mở ra, cô đi vào, tò mò hỏi: "Anh định làm gì vậy?"
“Thảm điện.” Tề Thiệu thấy cô trở lại, vội thu dọn đồ đạc: "Ăn cơm chưa?”
Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, mùa đông năm ngoái cô vô tình đã nói một câu, nói là thời tiết này quá lạnh, nếu có thảm điện thì tốt rồi.
Không nghĩ tới, hắn lại nhớ kỹ đến như vậy, vừa rảnh rỗi liền thu xếp muốn thí nghiệm thử liền.
“Vẫn chưa, nhưng tôi có mua bít tết, sandwich và salad về, chúng ta ăn chung đi.”
Hai người rửa tay và cùng ăn bữa tối với nhau.
Tề Thiệu rất kén ăn, mỗi ngày đều ăn món này nên có chút không chịu nổi: "Bây giờ tôi càng muốn ăn một bát mì nóng hổi.”
Cố Vân Khê người lại thì không sao cả, cười nói: "Chờ tôi rảnh một chút sẽ cùng anh làm thảm điện, trong nước hẳn là rất ưa chuộng đi.”
Tề Thiệu dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Em định sản xuất để bán trong nước sao? Như vậy cũng được, nhà em lại có thể có thêm một sản phẩm mới.”
Cố Vân Khê cũng nghĩ như vậy, nhưng cô còn phải xem tình huống cụ thể như thế nào nữa mới đưa ra sản xuất được.
“Đáng tiếc, tôi chỉ có nửa tháng nghỉ phép. Hay là anh cứ ra ngoài cùng anh chị tôi đi dạo xung quanh, chờ đến lúc tôi được ra ngoài sẽ đến chỗ mọi người.”