Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 477:



“A? Du lịch?" Pass ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy, nghỉ hè chính là thời điểm tốt để thư giãn, chúng tôi định đến Châu Âu thư giãn một chút.” Cố Vân Khê còn rất chờ mong cả nhà đi du lịch cùng với nhau, hiện tại cô chỉ cần chờ các anh chị tới là được.
Pass mím môi, bỗng nhiên hạ giọng bí mật nói: "Tôi nghe được một tin tức bí mật: George Sors gần đây đã bắt đầu rục rịch, tựa hồ như hắn lại có mục tiêu mới, nếu tin tức này đúng, chúng ta có thể nhân cơ hội này kiếm được một khoản.”
Đây không phải là tin nhỏ, Cố Vân Khê giật mình, nói: "Mục tiêu của hắn là quốc gia nào?”
Pass khẽ lắc đầu, nói: "Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi nghĩ, chỉ cần hắn cử động là chúng ta có thể biết được hướng đi của hắn.”
“Có lý.” Cố Vân Khê xòe bàn tay nhỏ bé ra nói: "Vậy chúc cô chơi vui vẻ, kiếm nhiều tiền một chút, cố lên, chúng tôi đi trước đây.”
Pass nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, thần sắc càng thêm phức tạp.
Cố Vân Khê vừa về đến nhà, liền lập tức gọi điện thoại cho Daisy.
Daisy cũng rất kinh ngạc, nói: "Tôi không nghe nói gì hết, lại nói gần đây George cũng rất yên tĩnh…..A, không được, để tôi đi hỏi thăm một chút, cô chờ tin tức của tôi đi.”
Gần đây cô ấy còn đang bận rộn chọn lựa các loại tài sản có chất lượng tốt của Đại Ưng, đầu tư hết một đợt. Cô ấy hận không thể tùy thời bắt George thường xuyên gây sóng gió, như thế thì bọn họ cũng dễ dàng đi theo phía sau hắn ta, kiếm lời một chút.
Cố Vân Khê cúp điện thoại, uống một ngụm trà xanh, nói: "Pass đây là cố ý đem chúng ta kéo vào chuyện đầu tư của công ty nhà cô ấy, chẳng lẽ bọn họ đã tìm hiểu được cái gì rồi?"
Theo lý thuyết thì không thể nào có chuyện này được.
“Chẳng lẽ..." Cố Vân Khê nhìn về phía Tề Thiệu đang uống trà, nói: "Cô ấy là coi trọng anh? Muốn được cả tài lẫn sắc?”
“Phốc.” Tề Thiệu phun một ngụm trà, tức giận gõ nhẹ trán cô: "Đừng nói bậy, tôi không cảm nhận được một tia tình ý nào trên người cô ta.”
Cố Vân Khê không ngây thơ như hắn, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu cặp vợ chồng là bởi vì tình yêu mà kết hôn với nhau cơ chứ?
“Không cần có tình, chỉ cần có lợi là được.”
Tề Thiệu khẽ lắc đầu, nói: "Tránh xa cô ta ra một chút, chúng ta tới đây chỉ đơn thuần là đi học thôi.”
Chỉ cần giữ khoảng cách với đám người kia, cho dù như thế nào thì đám người kia cũng không thể tính toán đến trên đầu bọn họ.
Cố Vân Khê khẽ nâng cằm, một đôi mắt nhỏ lưu chuyển: "Được rồi, chúng ta cũng chỉ có nửa tháng rảnh rỗi thôi, anh có ý định gì không?"
Vì để ở cạnh với người thân của mình, cô đã cố ý sắp xếp trống lịch cả nửa tháng trời. Tề Thiệu nghĩ nghĩ: “Hay là chúng ta ra bờ biển nghỉ ngơi mấy ngày đi?”
“Được.”
“Vậy tôi đặt vé máy bay đây.” Tề Thiệu vô cùng tích cực, hiếm khi có cơ hội ở chung một mình với cô như vậy, hắn không vui sao được.
Bọn họ lên kế hoạch rất tốt, nhưng ngày hôm sau, ngay khi Cố Vân Khê còn đang nằm ở trên giường ngủ nướng thì liền nhận được một cuộc điện thoại.
“Cố Vân Khê, em còn đang ngủ à?" Là giọng của giáo sư Miller.
Cố Vân Khê dụi dụi mắt, nói: "Có chuyện gì sao?”
"Cho em một phút, tôi ở ngay bên ngoài đây."
Cả người Cố Vân Khê chấn động, vội xoay người đứng lên, cấp tốc vọt vào phòng vệ sinh súc miệng.
Năm phút sau, cô chạy đến phòng thay đồ, tiện tay lấy ra một bộ quần áo, ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra ngoài.
Tề Thiệu vội vàng chạy tới, hỏi: "Giáo sư Miller đến có chuyện gì sao?”
Cố Vân Khê đầu đầy sương mù, nói: "Không có, tôi chỉ ra ngoài xem một chút thôi.”
Cô chạy xuống lầu, lúc đi qua bàn ăn, nhìn thức ăn rực rỡ muôn màu, tiện tay lấy hai cái sandwich, một túi sữa.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở cửa chính, Cố Vân Khê tiến lại gần, ngồi phía sau là một bóng dáng quen thuộc, "Thầy, thầy đây là?"
Cửa xe mở ra, giáo sư Miller hất cằm, nói:"Lên xe.”
Không đầu không đuôi, Cố Vân Khê có chút mơ hồ, hỏi tiếp: "Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi rồi sẽ biết.” Thần sắc Giáo sư Miller rất nghiêm túc.
Cố Vân Khê có chút chần chờ, nhìn về phía Tề Thiệu đang đuổi theo. Tề Thiệu bắt lấy cánh tay Cố Vân Khê, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Giáo sư Miller, ông không nói đi đâu, cô ấy không thể đi với ông được. Cô ấy hiện còn chưa trưởng thành, nên quyền giám hộ thuộc về tôi.”
Khóe miệng giáo sư Miller giật giật, không đành lòng nói: "Vậy... cậu cũng lên đi.”
Hai người ngồi lên xe, một đường liền yên lặng gặm bữa sáng, cũng không hỏi nhiều thêm nữa.
Xe chạy thật lâu, ước chừng hơn ba giờ, vòng tới vòng lui, mới đi tới trước một sơn cốc hẻo lánh.
Cửa lớn màu đen chặn đường đi, tài xế gọi một cuộc điện thoại, cửa lớn mới từ từ mở ra, để lộ ra bên trong vô cùng thần bí.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv