Cố Vân Khê đối với kỹ thuật tàng hình không phải rất am hiểu, nhưng…
“Cháu cảm thấy rất hứng thú với chuyên ngành vật liệu, có thể bắt đầu nghiên cứu từ phương diện vật liệu hay không?”
“Vật liệu?” Lý lão ngây ngẩn cả người.
"Trong nước có vật liệu nào có thể làm giảm diện tích tiếp xúc của sóng radar hoặc hấp thụ sóng radar của mục tiêu không? Có một số vật liệu mà dòng điện từ khó có thể cảm ứng được và xây dựng trường điện từ riêng.” Cố Vân Khê nói không ngừng: “Còn nữa, nếu lớp phủ bề mặt của máy bay không người lái có thể đổi màu, nhìn từ mặt đất, màu của máy bay như cùng màu với bầu trời, từ trên trời thì thấy máy bay cùng màu với mặt đất sẽ hoàn toàn tránh được máy bay do thám của đối thủ.”
Suy nghĩ của Lý lão thoáng cái mở ra: “Đây là một suy nghĩ hoàn toàn mới, tôi sẽ đi nghiên cứu.”
Thí nghiệm trên không lần này rất thành công, Tề Thiệu điều khiển máy bay không người lái trở lại mặt đất, ông Lý giành lấy xem tới xem lui trong tay, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Nhìn máy bay không người lái này bề ngoài rất bình thường, nhưng tất cả đều là công nghệ cao, rất đáng nghiên cứu.
“Đồng chí nhỏ tuổi, tôi có thể mượn nó vài ngày không?”
Cố Vân Khê nhìn về phía lãnh đạo lớn, "Tôi nghe theo sắp xếp của lãnh đạo”.
Đây không phải chuyện cô có thể quyết định.
Lãnh đạo khẽ gật đầu: “Có thể.”
Ông Lý như nhặt được bảo vật, đem máy bay không người lái vội vàng đi nghiên cứu.
Đối với các nhà khoa học, không có gì quan trọng hơn học hỏi thứ mới.
Các ông lớn còn lại nhao nhao tản đi, Cố Vân Khê giúp đỡ sắp xếp dụng cụ: “Lãnh đạo, chúng tôi cũng đi.”
“Tôi mời hai người đi ăn cơm tối.” Lãnh đạo tinh thần sáng láng, mặt mày mỉm cười: “Hai người muốn ăn gì, cứ việc gọi thoải mái.”
Hoắc Vân Sơn nháy mắt với Cố Vân Khê, bà cô của tôi, ngàn vạn lần đừng đòi hỏi này kia, đây là lãnh đạo lớn, không phải người có lòng bao dung như người nhà hay bạn bè của cô.
Ai ngờ, Cố Vân Khê căn bản không để ý tới anh, trực tiếp gọi hai món cô đang thèm nhất: “Tôi muốn ăn cá quế chiên xù và thịt bò hầm.”
Cô có tình yêu đích thực đối với cá quế chiên xù, thỉnh thoảng lại muốn ăn. Thật ra thì, trong lòng cô giống như gương sáng, lãnh đạo có chỗ nào giống đang đói bụng muốn ăn cơm, hẳn là có lời muốn nói với bọn họ.
Lãnh đạo nhìn về phía cậu thanh niên trầm mặc ít nói: “Tề Thiệu thì sao?”
Tề Thiệu không cần nghĩ ngợi nói: “Tôm thủy tinh và vịt quay.”
Mặc kệ ông ta muốn nói cái gì, ăn no trước rồi nói sau.
Hoắc Vân Sơn tuyệt vọng vỗ trán, hai người này nghé con mới sinh không sợ cọp, cái gì cũng dám làm.
Cũng không nghĩ lại, ngồi cùng bàn ăn cơm với lãnh đạo có thể ăn ngon miệng sao?
Câu trả lời là, có!
Cố Vân Khê ăn rất ngon, từng ngụm từng ngụm ăn, mỗi loại đồ ăn đều nếm thử, ăn được món mình thích còn có thể rung đùi đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đang phát sáng.
Tề Thiệu còn nhã nhặn một chút, hắn vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Cố Vân Khê.
Lãnh đạo nhìn hai tiểu gia hỏa không coi ai ra gì này, nhịn không được nở nụ cười, vẫn còn như đứa nhỏ.
“Ăn nhiều một chút, bồi bổ thật tốt.”
Ông còn cố ý cho người làm vài phần thức ăn dược thiện, giúp bọn họ bồi bổ thân thể.
“Đồ ăn ở chỗ ngài thật ngon, ngay cả dược thiện cũng ăn ngon.”
Lãnh đạo nhìn dáng vẻ ăn uống ngon miệng của cô, khẩu vị cũng tốt hơn vài phần, ăn nhiều hơn ngày thường nửa chén cơm, cười trêu ghẹo nói: “Cháu thích ăn ngon như thế, về sau đi nước ngoài du học phải làm sao?”
Đôi đũa Cố Vân Khê dừng lại, thần sắc kinh ngạc: “Ngài...... bảo cháu ra nước ngoài?”
Không phải chứ? Cô tiếp xúc nhiều vấn đề cơ mật như vậy, cho rằng mình không thể ra khỏi nước, đã chịu số phận này.
Lãnh đạo này rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Lãnh đạo nhìn cô thật lâu, vừa định nói gì đó, bên ngoài có người vội vàng đi vào, ghé sát tai lãnh đạo nói vài câu.
Sắc mặt lãnh đạo dần dần ngưng trọng......