Tề Tam tiểu thư lập tức sợ hãi quỳ xuống: "Không cần, cha, con sai rồi, xin người tha lỗi cho con.”
Tề lão gia đối với tính cách của ba người con gái đã không có chờ mong gì, nhưng ngược lại là bọn trẻ này, có thể nuôi dạy thật tốt.
Cho dù không theo nghiệp kinh doanh, nhưng cũng có thể làm bác sĩ, luật sư, giáo viên…ngành nào cũng có thể diện.
Ông nhìn về phía bọn nhỏ: "Thân là con cháu Tề gia ta, các cháu đều phải nhớ kỹ: mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, làm sai nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, đừng vọng tưởng có thể thoát tội."
“Còn nữa, tuyệt đối không không được nghiện cờ b.ạ.c,cũng không thể có ý hại người, đây là hai điều quan trọng nhất.”
“Vâng.” Mọi người đồng loạt đáp.
Tề lão gia vẫy vẫy tay với bọn họ: "Được rồi, đều tới đây ký vào biên bản này di, các cháu đều tự mình lựa chọn…”
Một phần là ký tên cam đoan tuân thủ kỷ luật, không dính cờ bạc, không phản bội quốc gia của mình, nếu không sẽ bị gạch ra khỏi hàng ngũ người được hưởng quỹ gia tộc, về sau quỹ gia tộc sẽ không liên quan gì đến bọn họ, một xu cũng không lấy được.
Nếu ngay từ đầu đã từ bỏ quỹ gia tộc này, tự mình ra ngoài kiếm sống, thì sẽ không cần phải tuân theo những điều này.
Tề Thiệu là người đầu tiên ký biên bản cam đoan này, những người khác thấy vậy cũng nhao nhao ký theo. Trước tiên cứ cầm được lợi ích trước mắt đi rồi nói sau.
Tề Minh Châu há miệng muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức đã bị mẹ cô trừng mắt, đành im lặng.
Loại thời điểm này đừng làm ầm ĩ, càng là như vậy càng sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Chỉ có Tề đại tiểu thư và Tề tam tiểu thư đưa ra yêu cầu, phải cho con mình mỗi người một căn nhà một chiếc xe.
Tề đại tiểu thư còn vô đạo đức nói: "A Thiệu, những thứ này đều là cho cháu ngoại của cậu, cậu sẽ không so đo, có đúng hay không?"
Nếu là Tề Thiệu trước kia thì sẽ không so đo, nhưng hiện tại, ai biết trong lòng những đứa trẻ này đang suy nghĩ cái gì? Nói không chừng mấy năm nữa nhà bọn họ lại nuôi ra mấy con bạch nhãn lang, còn không bằng hắn đem số tiền này đi quyên góp.
“Không gạch tên bọn họ ra khỏi quỹ tộc, là tôi đã nhân từ rồi.”
“Trên người bọn họ cũng chảy chung dòng m.á.u vói cậu.”
Tề Thiệu thản nhiên hỏi ngược lại: "Các người tính ra cũng chung dòng m.á.u với tôi, nhưng không phải cũng cùng với người ngoài tính kế tôi sao? Trước khi đòi hỏi người khác, vậy các người hãy ngẫm lại, các người đã trả giá cái gì cho người ta.” "Chúng tôi cũng đâu có hại cậu. Cậu là đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy..." Tề đại tiểu thư tức giận, từ trước đến nay cô luôn nghĩ rằng mình chính là Tề gia đại tiểu thư, đứa nhỏ được cha mẹ thương yêu nhất.
Tề Thiệu lười để ý tới cô, quan hệ tương lai trăm năm sau này, giữa bọn họ chỉ có cái quỹ gia tộc này để duy trì.
“Cha, con có thể sử dụng quyền lợi của đại cổ đông rồi chứ?”
“Có thể.” Tề lão gia thấy tình cảm chị em lạnh nhạt như vậy cũng có chút khổ sở. Những ông cũng không có cách nào, gia nghiệp lớn thì lòng con cái cũng lớn. Tất cả những gì ông có thể làm là đảm bảo rằng con cháu của ông mai sau sẽ không bị c.h.ế.t đói.
Tề Thiệu nhướng mày: "Đuổi tất cả bọn họ, chồng và toàn bộ người thân họ hàng của bọn họ ra khỏi Tề thị.”
Đây chính là cuộc đại thanh tẩy, báo hiệu sự thay đổi của một triều đại.
Hơn nữa, những con sâu mọt kia ỷ vào hoàng thân quốc thích, chỉ có ăn cứ không làm, còn tạo địa bàn, kéo bè kết phái, làm cả công ty chướng khí mù mịt.
Tề tam tiểu thư nghe vậy liền biến sắc. Em trai trong ấn tượng của cô ta tính tình tuy lạnh lùng, không dễ đến gần, nhưng, cho tới bây giờ đều là vô hại.
“Tề Thiệu.”
Hiện tại cô mới phát hiện, trước giờ hắn chỉ là lười so đo với mình, hiện tại cũng đã bắt đầu tính toán.
Cô bắt đầu hoài nghi có phải ánh mắt mình không tốt, sao lại nhìn liên tục nhìn lầm người?
Tề Thiệu nhìn người trong phòng, dứt khoát cảnh cáo bọn họ: "Còn nữa, đừng nghĩ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, là có thể đương nhiên làm người thừa kế sản nghiệp trên danh nghĩa của tôi.
Tôi đã lập di chúc, một khi tôi xảy ra chuyện gì, toàn bộ cổ phần và tài sản của công ty đứng tên tôi đều nộp lên quốc gia.”
Cố Vân Khê nói rất đúng, các người cứ tranh cứ đoạt đi, để tôi quyên toàn bộ cho quốc gia, thì ai cũng đừng nghĩ tới!
Tất cả mọi người sợ ngây người, "Cậu điên rồi sao? Cậu có thể đem tài sản của Tề gia chúng ta quyên cho quốc gia?
“Hiện tại tất cả đều là đồ của tôi. Đồ của tôi muốn xử lý như thế nào, là chuyện của tôi, không liên quan đến các người.” Tề Thiệu mỉm cười, nụ cười của hắn khiến mọi người không khỏi hoảng hốt.
Hắn tốt nhất vẫn là đừng cười, cười lên có chút dọa người.
"Đúng rồi, còn quên nói cho các người biết, người giám sát quỹ gia tộc này là một người đặc biệt có thủ đoạn, về sau các người còn phải xem người đó mới có cơm ăn.”
Tề đại tiểu thư sợ ngây người, lập tức nhìn qua Tề lão gia: "Cha, người đó là ai?”