Sau khi xem xong, Cố Vân Khê chỉ nói một câu: "Tài sản trên danh nghĩa quỹ gia tộc phải cố gắng giảm thiểu rủi ro nhất có thể, ông nên xem lại phần này đi.”
Mạc gia sắp nghênh đón một hồi sóng lớn, đời sau Mạc gia cũng không có ai đặc biệt tài giỏi để có thể gánh vác trọng trách này. Nếu đã vậy, bọn họ vẫn nên lùi một bước.
Mạc lão gia tử có chút ngoài ý muốn: "Cháu...... đối với Mạc gia cũng không có ý đuổi tận g.i.ế.c tuyệt sao?”
“Từ đầu đến cuối, việc tôi làm mục đích chỉ là muốn biết tung tích của Tô Mạn Châu ở đâu? Cũng chỉ muốn đòi công đạo lại cho bà ấy. Những cái chứng cứ kia đều chỉ là gạt bọn họ mà thôi."
Nói cách khác, cô chỉ cũng chỉ nhắm vào thủ phạm thật sự năm đó.
Về phần những thứ khác, nếu ai ngăn cản quá trình cô điều tra, vậy cô sẽ lấy người đó khai đao trước.
Mạc lão gia tử không khỏi cười khổ. Có phải trong mắt cô, ông cũng là một trong những đầu sỏ gây nên tội ác kia, có đúng không? Cho nên đến bây giờ cô mới không chịu tha thứ, không chịu nhận ông ta.
“Ông sẽ nhanh chóng xử lý.”
Cô mỉm cười, ý vị thâm thường nhìn ông nói: "Chính sự cũng xong rồi, chúng ta cứ đánh cuộc tiếp đi”.
Nghe vậy tim Mạc lão gia không khỏi run lên.
Cố Vân Khê trước khi đi, còn để lại cho bọn họ lời nhắn: "Tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Cứ chờ xem, nếu chứa đến có kết quả cuối cùng, tôi quyết không từ bỏ!"
Đám người vừa đi xong, Mạc Đại liền gọi Tiểu Bát tới, hỏi: “Bọn họ lúc nãy ở trong thư phòng nói cái gì?” Tiểu Bát vẻ mặt mờ mịt: “Chính là chữa bệnh nha, làm sao vậy?”
Thấy không hỏi được gì, Mạc Đại cũng không truy hỏi tiếp…
Hắn quay đầu nhìn Mạc lão gia: "Cha, người sẽ không thật sự giao những đứa con ruột này cho cảnh sát chứ.”
Lời này nói rất thú vị, giao ra? Đây là gián tiếp thừa nhận mình đã làm chuyện xấu kia sao?
Trong lòng Mạc lão gia vô cùng bi ai, chỉ vì ông quá coi trọng sự nghiệp, đem tất cả tinh lực đều đặt ở công việc, nên mấy đứa nhỏ này đều do vợ ông nuôi lớn. Ông luôn đặt ra những quy định vô cùng nghiêm khắc cho bọn nhỏ, cũng chỉ chú tâm bồi dưỡng người thừa kế, còn những thứ khác không quan tâm.
Các con của ông tuy thành tích học tập vô cùng qua loa, nhưng lại kế thừa tài năng kinh doanh của ông, nhà bọn họ có thể gọi là hổ phụ sinh hổ tử, khiến cho vô số người hâm mộ.
Nhưng bây giờ, ông lại phát hiện, bọn họ đang đạp lên đường màu xám của pháp luật mà dạo chơi, nhảy nhót.
“Nếu các con trong sạch, cha cam đoan sẽ không ai hắt nước bẩn lên người các con. Chuyện này để cảnh sát điều tra cũng được, cho dù truyền thông có chẳng may nói bóng gió ra bên ngoài, thì người dân cũng sẽ không tin. Nhưng, điều kiện tiên quyết là, các con phải trong sạch.”
Những đứa cháu Mạc gia ở đây đều cảm thấy lời này rất đúng. Nhưng, đối với những người trong lòng có quỷ như anh em bọn họ làm sao có thể để cho cảnh sát tiếp tục điều tra được?
Mạc Nhị cau mày khuyên nhủ: "Cha, bọn họ nhất định không thể tra. Truyền thông từ trước đến nay cho dù không có chuyện gì bọn họ cũng phải nó quá lên ba phần, người dân cũng đều là nghe gió bảo là mưa. Bọn họ vừa tra, con lo lắng sản nghiệp dưới danh nghĩa chúng ta sẽ bị chuyện lần này ảnh hưởng, tạo thành tổn thất vô cùng nặng nề.”
Quy quy củ củ làm ăn là không được, cha bọn họ lúc trước không phải cũng dùng nhiều thủ đoạn, đem đối thủ của mình bức đến cửa nát nhà tan sao?
Mạc lão gia thản nhiên hỏi lại: "Vậy theo ý của con, phải làm như thế nào?”
Mạc Nhị đã sớm nghĩ ra đối sách, nhưng nhìn thấy vãn bối vẫn còn ở đây, hắn vội nói: “Cha, con dìu người đi thư phòng nói chuyện. Còn các con mau trở về phòng của mình đi.”
Các vãn bối tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không thể không nghe theo mệnh lệnh của người lớn, nhanh chóng trở về phòng mình.
Trong thư phòng lúc này chỉ có bốn cha con bọn họ, Mạc Nhị mới tươi cười nói: “Rất đơn giản, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ cần không lập án là được.”
Chỉ cần thuyết phục cha của mình đồng ý, thì mọi thứ không phải là vấn đề.
Kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường mấy chục năm nay của ông lão không phải vô ích, nhân mạch cùng tài nguyên của ông vô cùng nhiều. Chỉ cần bọn họ liên hệ với những mối quan hệ của Mạc lão gia, thì chuyện này dễ giải quyết.
Mạc lão gia nghe vậy rất thất vọng, đây là ngay cả ông, bọn chúng cũng muốn tính kế sao?
“Con cảm thấy Cố Vân Khê sẽ chịu từ bỏ sao?
Ánh mắt Mạc Nhị lạnh lẽo, lạnh lùng vô tình nói: "Vậy thì g.i.ế.c cô ta đi! Vì toàn thể con cháu của Mạc gia, cha, người không thể nhân từ, nương tay với cô ta được.”