Cố Hải Ba cao hứng phấn chấn kêu lên, "Em gái, anh còn muốn ăn kẹo sữa.”
“Vậy thì mua.” Cố Vân Khê vung tay lên, hào khí vượt mây.
“Em gái, em đối xử với anh thật tốt.” Cố Hải Ba cao hứng muốn chết, đi theo em gái liền có kẹo ăn.
“Còn nói?? Ai bảo anh là anh nhỏ thân thiết nhất của em chứ.”
Cố Hải Ba vui vẻ ra mặt, nụ cười vô cùng sáng lạn: “Tiểu Khê, anh cũng sẽ đối với em thật tốt.” .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Nhìn anh nhỏ ngốc hồ hồ, Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu, "Nhớ kỹ lời của anh nha.”
Hôm nay cửa hàng thực phẩm còn mở, kẹo sữa thỏ trắng xem như kẹo cao cấp, lúc này đã bán hết, Cố Vân Khê đành phải mua một cân gạo nếp đầu, cầm về cùng nhau chia ăn.
Cố Hải Ba cũng không thất vọng, gạo nếp đầu cũng ăn rất ngon.
Mới vừa đi vào đại tạp viện, chợt nghe thấy tiếng hát quen thuộc, "Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn không đổ, ngàn dặm Hoàng Hà nước cuồn cuộn..." Nơi nào cũng mở "Hoắc Nguyên Giáp", toàn dân đều đang xem.
Một đám người chen chúc ở Thích gia xem TV màu lớn mới mua, ăn đậu phộng hạt dưa, líu ríu, miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.
Lúc này, mấy người già ngồi dưới mái hiên phơi nắng.
Một bà lão gầy gò nhìn thấy bọn họ đi vào, đứng lên thân thiết nhìn về phía cô bé gầy yếu, "Tiểu Khê sao lại xuất viện nhanh như vậy?”
Bà là Diệp nãi nãi thuộc gia đình liệt sĩ, hai đứa con trai đều hy sinh trên chiến trường, hiện giờ cùng một đứa cháu gái nhỏ nương tựa lẫn nhau, mọi người đều rất kính trọng bà.
Bà cũng là người duy nhất không kiêng kị Cố Vân Khê bị gọi là đồ sao chổi, có người còn nói bà là quả phụ già mệnh cứng, ai cũng không ghét bỏ ai.
Cố Hải Triều rất cảm kích sự quan tâm của bà, "Vừa hạ sốt, bác sĩ liền bảo đưa con bé về nhà chăm sóc.” “Vậy là tốt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi.” Diệp nãi nãi còn chưa nói xong, đã nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc: “Tụi mày còn dám trở về?”
Là Cố lão thái, bà hùng hổ lao ra, giơ cánh tay hung hăng vung xuống.
Cố Hải Triều phản ứng rất nhanh, lôi kéo anh em nhanh chóng lui về phía sau.
“Tụi mày còn dám trốn? Đúng là đồ bất hiếu.” Ánh mắt của Cố lão thái sung huyết, vung vẩy lung tung như người điên, lại lớn tiếng dọa người.
Cố Vân Khê rụt rè lui ở phía sau anh cả, nhưng một đôi mắt đen nhánh cực kỳ lãnh đạm, giống như là trào phúng không tiếng động.
Điều này kích thích Cố lão thái, bà ta như phát điên xông về phía cô, "Con nhãi c.h.ế.t tiệt này, sao không c.h.ế.t ở bên ngoài? Đi c.h.ế.t đi, đi c.h.ế.t đi.”
Hàng xóm nhao nhao tiến lên ngăn cản, bà Diệp có chút nhìn không nổi nữa, sao có thể nói như vậy?
“Gần sang năm mới rồi, làm gì vậy? Có gì từ từ nói, đừng dọa trẻ con.”
Cơn tức này của Cố lão thái nghẹn thật lâu, được, vừa đòi tiền, vừa phân gia, bọn nó sao không muốn lên trời luôn đi.
“Đám súc sinh lang tâm cẩu phế như tụi mày không xứng mang họ Cố, không xứng làm con cháu của tao..."
Tất cả mọi người cảm thấy bà ta quá cay nghiệt, dù thế nào, cũng là người một nhà, cốt nhục huyết thân, đánh gãy xương cốt còn dính gân.
Cố Vân Khê lạnh lùng mở miệng, "Xem ngài nói kìa, có mang họ Cố hay không thì ngài đâu quyết được, dù sao ngài cũng đang mang học khác.”
Đúng vậy, bọn họ đều học Cố, duy chỉ có Cố lão thái và thím hai là không phải học Cố.
Ừ, bọn họ đều họ Cố, chỉ có bà Cố và thím Cố không họ Cố.
Mọi người:...