Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 137:



Tuy nhiên, bây giờ là lần đầu quen biết, Thi Vân Vân hoạt bát sáng sủa, hào phóng khéo léo, là ánh mặt trời tươi đẹp, hoàn toàn không có điên cuồng như trong nội dung vở kịch.
Tề Tĩnh tự nhiên hào phóng, trao đổi chi tiết thi tốt nghiệp trung học, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Cái này sao nhìn giống như xem mắt?
Cố Vân Khê vừa ăn cơm, vừa nghe lén, có thể cô liếc trộm quá mức không kiêng nể gì, bị Tề Tĩnh phát hiện, y sửng sốt một chút, Cố Vân Khê?
Thi Vân Vân nhìn theo tầm mắt y, "Quen biết sao?”
“Từng có duyên gặp mặt, không quen... " Tề Tĩnh nhìn về phía người ngồi bàn kia, đây là anh chị em của Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê đảo mắt, trong đầu hiện lên một ý niệm, ý cười dịu dàng đi qua chào hỏi.
“Xin chào, tôi là Cố Vân Khê, nghe hai người bàn luận chuyện thi tốt nghiệp trung học, liền không nhịn được nghe lén vài câu, xin đừng để ý.”
Cô cười rất ngọt ngào, lại lễ phép như vậy, rất dễ dàng giành được hảo cảm của Thi Vân Vân, "Không có, bạn học Cố, cô muốn biết gì sao? Cứ hỏi đi.”
Cố Vân Khê tùy ý tìm một cái cớ, "Hai người vừa rồi đang đoán điểm số trúng tuyển năm nay của các đại học danh giá đúng không, tôi rất tò mò, năm ngoái là tình huống gì?"
Tề Tĩnh hơi nhíu mày, "Sao cô lại tò mò chuyện này?”
Cố Vân Khê phất phất tóc, nhẹ nhàng giả bộ, "Bởi vì, tôi cũng vừa mới thi xong, rất trùng hợp, chúng ta học cùng khóa.”
Đúng vậy, thi tốt nghiệp trung học xong liền tề tụ ở quán cơm Tây, duyên phận c.h.ế.t tiệt này.
Tề Tĩnh:...
Thi Vân Vân:...
Cô nhịn không được thốt ra, "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
Thi Vân Vân lập tức hưng phấn, "A, em tham gia lớp thiếu niên, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Thi Vân Vân lấp lánh tỏa sáng, vội vàng gọi nhân viên phục vụ thêm một cái ghế, "Mau ngồi xuống trò chuyện, em đăng ký nguyện vọng gì?”
Thi Vân Vân hiển nhiên không hiểu môn đạo bên trong, Cố Vân Khê cũng không cười, mà kiên nhẫn giải thích, "Không đăng ký, chúng tôi thi tốt nghiệp trung học trước, sau đó đến đại học tiến hành một vòng sơ khảo, nghe nói khó hơn thi đại học.”
Hào hoành như thế để cho Thi Vân Vân mắt bốc hồng quang, thành tích của cô rất bình thường, cho nên bội phục nhất những học bá kia, nhất là loại thiên tài cò chỉ số thông minh cao này: “Em tự đánh giá như thế nào?”
“Hẳn là khoảng 600 điểm.”
Tề Tĩnh không nhịn được liếc mắt, điểm này ở một số tỉnh là trạng nguyên khoa học tự nhiên. Sớm biết cô thông minh, nhưng vẫn khiến y kinh ngạc.
Sự yêu thích của người dân đối với học bá được khắc sâu trong gen, Thi Vân Vân cũng không ngoại lệ, quá mạnh mẽ, ngay cả sinh lòng ghen tị cũng cảm thấy buồn cười.
Thi Vân Vân giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, mặt cười như hoa, "Em gái, em thật lợi hại, sau này có thể cùng chơi không?”
Cố Vân Khê không nghĩ tới tính cách của đối phương lại tốt như vậy, nhìn cũng không giống luyến não, không rõ tại sao sau này lại điên cuồng vì nam chính?
“Được, em thích nhất là chơi với chị gái xinh đẹp.” Cố Vân Khê cười ngọt ngào hơn.
Chị xinh đẹp vẫn là ít chơi với nam chính, rời xa nam chính, rời xa nội dung vở kịch để bảo mệnh.
Cô thẳng thắn khen khiến Thi Vân Vân đỏ mặt, "Trong mắt em, chị rất đẹp sao?”
Lúc Cố Vân Khê muốn dỗ dành người khác, không thể tránh được lời ngon tiếng ngọt "Đương nhiên, Dài ngắn vừa thích hợp, vai như vót đẽo thành, eo như lấy dải lụa thắt lại, cổ trước sau thon dài, da trắng hé lộ….”
Thi Vân Vân được khen đều chịu không nỗi, đây là câu thơ trong "Lạc thần phú" của Tào Thực, đem cô so sánh thành đại mỹ nhân thiên cổ Chân Mật.
Đến từ đồng tính tán thành, để cho cô vô cùng vui vẻ, hơn nữa là xuất từ miệng thiên tài, càng lộ ra sự trân quý.
Cô quyết định, đời này phải cùng tiểu cô nương trước mắt làm bạn tốt! Chị em tốt!
Lúc này trong mắt cô chỉ có Cố Vân Khê là em gái đáng yêu lại thông minh, về phần Tề Tĩnh, trở thành người công cụ.
Ở trong sách, hai người trò chuyện thật vui vẻ, càng đi càng gần, nhưng, hiện tại bị con bướm Cố Vân Khê này nhẹ nhàng quạt một cái, nội dung vở kịch ngay từ đầu đã đi lệch.
Bắt đầu lệch lạc, kết cục, tự nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Lúc này Tề Tĩnh còn không biết y đã mất đi cái gì.
Thật vất vả tiễn Thi Vân Vân lưu luyến không rời, Cố Vân Khê mỉm cười.
Tề Tĩnh bình tĩnh nhìn cô, "Hình như cô rất vui vẻ.”
Di, sao y còn chưa đi? Cố Vân Khê tươi cười sáng lạn, "Đúng, quen biết một chị gái đáng yêu mà.”
“Hình như cô không thích tôi.” Tề Tĩnh rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, y không cảm thấy đây là ảo giác.
“Có Cố Như ở đây, tôi phải tránh hiềm nghi.” Lý do này rất mạnh mẽ.
Vừa nghe đến cái tên này, Tề Tĩnh chán ngán, quay đầu bước đi, Cố Như ngăn không được y thì liền tìm bạn học xung quanh hỏi thăm, thanh danh của y aa.
Nửa giờ sau, Cố Vân Khê gõ cửa nhà giáo sư Trương, bảo các anh chị ở bên ngoài chờ cô một lát.
Nhà giáo sư Trương ở ngay bên cạnh trường Phục Đại, thấy cô vẫn khỏe mạnh, trên mặt mang theo nụ cười, ông liền thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Khê trực tiếp hỏi, "Giáo sư Trương, vụ án điều tra thế nào rồi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv