Ngũ Thiên Kiều cùng Mặc Nhiên bước vào Vu Lan khi mặt trời lên đã quá nửa,có lẽ là tầm chiều. Vu Lan quanh năm khí hậu ôn hòa, một vùng địa đạo nằm giữa Đông Lăng và Trạch Lan. Nó vốn chỉ là một quốc đảo trên cạn mà thôi nhưng được thiên nhiên ưu ái về địa hình.Trang phục mọi người hay mặc vô cùng đặc biệt, khác hẳn với đám người hai nước còn lại hay dùng. Nó có tác dụng chắn gió giữ ấm nhiều hơn là hình thức bề ngoài. Tuy nhiên không thể nói rằng con người Vu Lan không biết làm đẹp. Bằng một cách thần kì nào đó, Ngũ Thiên Kiều cảm thấy từ nữ nhân tới nam nhân đều có dáng vẻ vô cùng ưu tú. Không khí ở đây khá nhộn nhịp....nói sao nhỉ, có phần hiện đại.
- Vương phi, bên này.
- Gọi tiểu thư.
- Dạ, tiểu thư - Mặc Nhiên chỉ về hướng xa xa - Người thấy khối hình vuông chỗ đó không? Kì diệu thật đó,họ làm cách nào để có thể chỉnh các màu thành mỗi mặt riêng vậy? Còn có phần thưởng đó,chúng ta tới xem được không?
- Được - Ngũ Thiên Kiều khẽ gật đầu rồi vặn tay Mặc Nhiên kéo lại - Phải mua đồ ăn trước. Ta đói rồi.
- Dạ, tiểu thư
Ngũ Thiên Kiều mang theo một bọc đùi gà nướng thơm phức đi về phía sập quán. Mà Mặc Nhiên có vẻ rất hiếu kì về cái thứ kiến trúc kì lạ mà ban nãy nha đầu để ý,đến cả việc ăn cũng bất chấp không muốn. Đôi mắt tròn xoe liên tục dán trên khối lập phương trên đôi bàn tay của người nghệ nhân kia. Lão nghệ nhân tự hào ra mặt với thành phẩm mình vừa hoàn thành đưa về phía Mặc Nhiên. Nha đầu đang tính đưa tay nhận lấy thì lão nghệ nhân lại dùng ngón trỏ kết hợp cùng ngón cái đảo nhẹ các cạnh của khối lập phương vài lần. Những màu sắc bắt đầu xáo trộn lại với nhau, trở nên vô cùng lộn xộn.
Ngũ Thiên Kiều trông thấy vẻ thất vọng của Mặc Nhiên với cái đầu đầy dấu hỏi chấm của nha đầu thì lại bật cười. Nụ cười của nàng vô cùng hớp hồn của một vài nam nhân đi qua. Nàng rời ghế,nhận lấy khối đồ của lão nghệ nhân. Trò xoay rubik cỏn con, muốn làm khó một người như nàng ư? Mà kể ra Vu Lan cũng thật thông minh, mấy cái này cũng nghĩ ra cho được.
Nàng đảo nhẹ ngón trỏ cùng ngón cái vài vòng trong sự ngạc nhiên của lão nghệ nhân cùng Mặc Nhiên. Khối hộp nguyên chỉnh đủ các mặt màu sắc đồng đều được đặt vào lòng bàn tay của nha đầu. Nàng cúi người khẽ hỏi:
- Thích không?
- Thích..vuon....tiểu thư lợi hại thật đó. Cái này người cũng biết chơi ư?
- Một chút - Ngũ Thiên Kiều ngước nhìn người đối diện - Bao nhiêu ông chủ?
- Một món đồ nhỏ thôi - Lão nghệ nhân lân la gợi chuyện - Xem cách cô nương chơi xem ra cũng là người trong nghề. Có muốn thử sức với thử thách của chúng ta không?
- Ta cũng không rành lắm. Cảm ơn về món quà.
Chợt một bàn tay kéo tay áo nàng giật lại. Thủ phạm không ai khác chính là Mặc Nhiên. Nha đầu chỉ chỉ tay về phía hộp âm nhạc được treo hướng xa xa rồi nhìn nàng với ánh mắt long lanh đầy đáng thương. Nàng khẽ liếc qua lão nghệ nhân. Lão liền tránh. Xem ra lão già này đã bắn tin với nha đầu từ trước rồi. Với bản tính tò mò, lạ nước lạ cái là thích của Mặc Nhiên, dám chắc nha đầu sẽ muốn bằng được thứ mình thích. Cái điểm này so với Khiểm Thúy thì không sai đi đâu được. Hai người y hệt hai giọt nước vậy.
- Mất bao nhiêu?
- Nhìn cách ăn mặc của cô nương, xem ra là người ngoại tộc. Ta lấy giá ưu đãi, 50 đồng.
- 30 đồng, không mặc cả.
- Ấy cô nương à, chúng tôi cũng chỗ làm ăn, 47 đồng.
- Mặc Nhiên, về phủ ta sẽ làm cho muội một cái khác, có thể phát sáng. Đi nào.
- Thật sao? - Mặc Nhiên vui ra mặt nhưng vẫn lưu luyến thứ đồ kia - Vậy...chúng ta đi thôi.
- Được, được...tiểu cô nương, 30 đồng thì 30 đồng.
Lão nghệ nhân biết mình bị dồn vào thế bí. Tiệm của lão lâu lắm mới có một vị khách có vẻ hứng thú với trò chơi này. Người ở khu này quá quen mặt lão rồi. Không ai dám chơi vì dám chắc chẳng thể thắng.
Ngũ Thiên Kiều đứng thẳng người dậy trong tâm thế một kẻ chiến thắng:
- 20 đồng. Không mặc cả.
- Được, 20 đồng thì 20 đồng.
Mặc Nhiên vui vẻ trả tiền. Lão nghệ nhân lần đầu cảm thấy mùi vị của bại trận. Mấy người bán hàng hoa quả bên cạnh cũng thầm cười chế giễu:
- Lão Duệ, ông cũng có ngày này.
- Ha, tiểu cô nương thật lợi hại. Mua chút hoa quả đi. Hoa quả tươi đấy.
- Được. 2 đồng táo. Mặc Nhiên lấy đồ.
Mặc Nhiên đúng một hầu nữ chạy lon ton về sạp trái cây rồi ôm về một bọc lớn. Vương phi lợi hãi quá, thậm chí còn biết trả giá để bản thân không phải chịu thiệt. Ban nãy còn đánh lừa được vị lão bá kia nữa. Từ 50 đồng xuống còn 20 đồng. Nếu thắng được chiếc hộp nhạc kia thì cũng không tính là quá lỗ.
Ngũ Thiên Kiều ngồi lên ghế. Nàng đặt trái cây cùng đùi gà sang một bên trên bàn rồi bế Mặc Nhiên ngồi lên người mình. Trò chơi tổng có 5 vòng. Vòng đầu chỉ là một khối lập phương thông dụng bình thường, loại cổ điển nhất. Vòng thứ hai thì tăng thêm 2 mắt xích nữa,là loại 5×5×5 đơn giản. Vòng thứ ba thì là 7×7×7. Vòng thứ bốn, một loại tam giác thường thấy,trông có vẻ hơi rối mắt nhưng thật ra khá đơn điệu. Vòng cuối là một khối giống hình cầu khoảng 12 mặt. Tên gọi của thứ này ở hiện đại là gì thì Ngũ Thiên Kiều quên mất rồi. Nhưng nắm trong tay công thức thì bài toán nào cũng có phương pháp để tìm ra. Trông lão nghệ nhân có vẻ nắm chắc trong tay phần thắng, Ngũ Thiên Kiều làm lơ trong khi Mặc Nhiên thì tối sầm, đáy mắt như sắp khóc:
- Tiểu thư...khó...khó như vậy, có phải nô tỳ đã gây phiền phức cho người rồi không?
- Không có. Ta dạy muội chơi.
- Muội...muội có thể chơi sao?
- Ừm. Ngoan nào.
Ngũ Thiên Kiều cúi thấp đầu chỉ Mặc Nhiên cách xoay,ban đầu còn có chút ngượng nghịu, thậm chí đánh rơi cả khúc gỗ xuống đất. Nàng chỉ dùng một chân đã hất thứ đồ ấy từ dưới đất nảy lên mặt bàn.
- Tiểu cô nương, thời gian không giới hạn. Các ngươi cứ từ từ, bỏ cuộc lúc nào cũng được.
- Tiểu thư...muội...muội làm sai rồi.
Mặc Nhiên sụt sịt nước mắt. Ngũ Thiên Kiều vẫn rất dịu dàng xoa xoa lưng nha đầu trấn an:
- Làm lại.
- Ưm..
Mặc Nhiên đáng thương run run cầm lấy khối gỗ. Ngũ Thiên Kiều cũng không để nha đầu một mình, phủ tay trên tay nha đầu dạy dỗ từng tí cho đến khi nha đầu nắm bắt được chiều hướng cũng như thuận tay hơn.
- Đúng rồi.Xoay xuống, di chuyển khúc giữa đi nào. Tráo màu xanh và màu đỏ với nhau. Nhìn rõ quỹ đạo chưa?
Mặc Nhiên cúi cúi cái đầu nhỏ nhìn chăm chú vào khúc gỗ,tay vẫn không ngừng xoay. Khối gỗ tạch một tiếng vào khuôn. Nha đầu cầm thành phẩm với vẻ hớn hở:
- Tiểu thư, xong rồi a. Muội...muội xếp được rồi.
- Giỏi lắm.
Ngũ Thiên Kiều với tay lấy đùi gà ra thưởng cho Mặc Nhiên rồi thu lại khối gỗ:. 𝐓r𝙪𝗒ệ𝗇 ha𝗒? 𝐓ìm 𝗇ga𝗒 𝙩ra𝗇g chí𝗇h [ 𝙩 r ù m 𝙩 r 𝙪 𝗒 ệ 𝗇.𝓥𝗇 ]
- Ăn đi. Lát chơi lại. Bây giờ ta giúp muội lấy hộp nhạc. Không khóc nữa,có được không?
- Ưm...đa tạ tiểu thư...
Mấy người bán hàng bên cạnh thấy được dáng vẻ yêu chiều Mặc Nhiên của Ngũ Thiên Kiều không khỏi tấm tắc khen:
- Ây da,tiểu cô nương kia đáng yêu thiệt đó. Phải chi nàng ấy là con dâu của ta.
- Đứa nhỏ bên cạnh cũng rất đáng yêu. Nếu không phải nha đầu đó gọi nàng là tiểu thư,ta còn nghĩ là tỷ muội chung một nhà đó.
- Nếu nhìn kĩ thì tiểu cô nương đó khá thuận mắt nha. Nếu chăm chút, chịu khó trang điểm lên,có khi lại là một tuyệt thế đại mĩ nhân.
- Phải,phải a.
- Ha, sao sắc mặt lão Duệ có vẻ hơi khó coi nha. Lại xem một chút đi.
Mất người hóng dưa thấy có chuyện thì liền kéo nhau chạy tới xem. Dù sao Vu Lan cũng là một quốc gia tuân thủ luật pháp bậc nhất nên ở đây hoàn toàn không có trộm cắp. Bởi nếu có thì bọn chúng đã nằm dưới những nấm mồ rồi
Ngũ Thiên Kiều đặt khối gỗ thứ hai lên bàn. Lão Duệ thầm đánh giá, cũng có chút bản lĩnh đấy. Cho đến khi Ngũ Thiên Kiều nhấc khối thứ ba lên bắt đầu xoay thì lão có chút hoảng, xoay như vậy cũng được sao? Còn có cách khác để chơi ư? Chơi dễ vậy sao? Mới vậy đã xong rồi sao? Lúc này thì lão Duệ không còn cười được nữa. Là ăn may hay nàng thật sự có thực lực? Cách để lắp ráp, ông phải mất cả năm trời mới khám phá được quy luật.
- Ngươi chơi thứ này được bao lâu rồi?
- Chỉ là c ó chút hiểu biết nhỏ. Trò này cũng không có gì thú vị,rất nhàm chán, quá dễ dàng.
Tiếng cạch vang lên. Ngũ Thiên Kiều đặt khối gỗ thứ ba lên bàn. Lời nàng vừa nói ra trực tiếp đánh gục niềm kiêu hãnh của Duệ Thiểm. Lão hoàn toàn hoang mang:
- Không...không thể nào