Các thiếu niên vì để hoàng đế vui, đều trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, có tiểu tâm cơ phác phấn nhàn nhạt, cười gian vứt mị nhãn, ai nấy đều vô cùng câu nhân.
Tạ Dung nghĩ ngợi trong lòng, thì ra nguyên thân thích loại hình tiểu mỹ nhân yếu đuối này, có lẽ những tiểu mỹ nhân này càng có khả năng khơi dậy lòng trắc ẩn của bề trên.
Cậu cũng rất thích ngắm các thiếu niên vui đùa, có điều cũng chỉ là đơn thuần thưởng thức sắc đẹp mà thôi, không có ý khác ý.
Lòng yêu cái đẹp thì ai ai cũng có mò.
Các thiếu niên thường ngày hay qua lại giao tiếp với nhau cũng khá quen thuộc,, xem xét một hồi, phát hiện bệ hạ dường như không bị dao động, bọn họ nhìn nhau, một trong số đấy mớm lời.
"Uyển nhi, lần trước bệ hạ giữ ngươi ở qua đêm, chắc chắn là thích ngươi, hay là..."
Tiểu Uyển Nhi hôm nay mặc một bộ quần áo màu đỏ, nhan sắc diễm lệ, giữa mày còn điểm chu sa. Nếu không phải trước ngực bằng phẳng không đồi núi nhấp nhô thì nhìn lướt con tưởng em gái mềm mại nhà ai chứ.
Hắn liếc đối phương một cái, đương nhiên biết vế phía sau còn dang dở có ý gì.
Còn không phải là muốn đi lấy lòng bệ hạ, lại sợ bệ hạ tức giận, cho nên muốn hắn đi trước dò mìn, coi phản ứng của bệ hạ dư nào sao.
Kỳ thật, từ sau hôm hắn bị gọi đến lau nhà cả đêm, trực giác mách bảo bệ hạ có gì đó không giống với trước kia.
Chỗ nào không giống thì cụ thể hắn cũng không rõ lắm, dù sao thì từ hồi vào cung đến giờ...... Hắn tổng cộng cũng chỉ gặp bệ hạ có hai lần.
Nhưng cái này hắn biết là đủ rồi, không cần nói với kẻ khác.
Tiểu Uyển Nhi chỉnh lại vạt áo: "Chờ đấyh."
Hắn xoay người đi về phía đình hóng gió, tà áo màu đỏ dưới ánh mặt trời tựa đóa hoa nở rộ.
Phú quý hiểm trung cầu* sao? Hắn trước nay đều thích mạo hiểm.
*Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong hoàn cảnh khó khăn, hiểm nghèo.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, đuôi mắt dặm chút phấn hồng, mới đi gần đình hóng gió đã bị tiểu thái giám canh giữ ngăn cản.
Hắn cũng không giận, chỉ nghiêng nghiêng đầu, hướng phía Tạ Dung ngọt ngào vứt mị nhãn:
"Bệ hạ."
Tạ Dung nhận ra thiếu niên này, là người lần trước bao che cho cậu, giúp cậu miễn lâm triều, còn có rất nhiều ngày nhàn nhã.
Cậu đối với Tiểu Uyển Nhi có ấn tượng không tệ, lòng nhủ thầm nếu muốn diễn kịch thì dứt khoát diễn đến cùng, nghĩ sai thì hỏng hết, liền nói:
"Để hắn lại đây."
Tiểu thái giám nghe cậu tránh đường.
Tiểu Uyển Nhi cười đến sáng lạn, đi đến trước mặt hắn một đoạn liền hành lễ:
"Nô tới hầu hạ bệ hạ."
Tạ Dung rất khoan dung với đồng bọn hợp tác, thậm chí cậu còn tính toán nếu về sau có yêu cầu, liền tiếp tục tìm tiểu thiếu niên hợp tác tiếp.
Mà cái "Về sau" này gần ngay trước mắt.
Tạ Dung khẽ nhướn mày, bày ra vẻ hôn quân, hất cằm, lạnh lùng nói:
"Đi bóc nho cho trẫm."
Phía trước giường nệm bày án kỉ, án bên trên bày điểm tâm ngọt trái cây, cái gì cần có đều có, còn thêm một bầu rượu ngon, cạnh là 2 ly ngọc tinh xảo.
Nguyên thân tửu lượng cực tốt, ngày thường uống rượu như uống nước. Chả qua từ hồi Tạ Dung xuyên sách đến, cơ thể này một giọt rượu cũng không chạm đến.
Tạ Dung không thích uống rượu, một là không quen mùi rượu, hai là sợ uống sẽ hại dạ dày.
Cũng may có thái y chêm vào căn dặn, dù cậu có không uống rượu, người khác cũng không phát hiện ra điểm bất thường.
Bên ngoài đình hóng gió, các thiếu niên thấy Tiểu Uyển Nhi đi qua, cũng không ở bên ngoài chờ, mà tự phân công hợp tác, sai nội thị lấy nhạc cụ tới, người đàn, kẻ xướng ca.
Túm lại là lấy hết sức mình rù quyến bệ hạ.
Bệ hạ tuy nạp bọn họ vào hậu cung, lại chưa từng chạm vào bọn họ, cũng không cho bọn họ lại gần người. Hiện tại thật vất vả mới có Tiểu Uyển Nhi là ngoại lệ, bệ hạ còn chủ động gọi bọn họ lại đây......
Bọn họ tự nhiên phải nắm cơ hội này thật chắc.
Thời tới khum tranh thủ là nhu!
Tiếng nhạc cùng tiếng ca đan xen vang lên khiến Ngự Hoa Viên náo nhiệt hẳn lên.
Lúc Trầm Nghiên lại đây, đúng lúc thấy thiếu niên bé nhỏ thân mật mà vươn lại gần, đem miếng dưa lê thơm ngọt trong tay dâng đến miệng tiểu bạo quân.
Mà tiểu bạo quân cũng không chút khó chịu, nghiêng đầu cắn miếng dưa lê vào trong miệng.
Trầm Nghiên cũng không thu lại biểu tình thất thố của hắn, hơi híp mắt, mơ hồ toát ra nguy hiểm.
Hắn bước nhẹ chân, không tiếng động đi về phía đình hóng gió.
Tiểu thái giám nhìn thấy, tiến lên một bước cản bước hắn. Lời còn chưa nói, Trầm Nghiên liền lãnh đạm mà nhìn hắn một cái.
Cái nhìn này tràn đầy áp lực, nặng tựa đá đè, tiểu thái giám cả người nặng nề, cảm thấy đầu như bị ấn vào trong bùn, không thể hô hấp.
Chỉ trong chớp mắt, Trầm Nghiên đã nhẹ nhàng vượt qua, bước vài bước lên đình hóng gió, vòng đến sau giường, nhẹ giọng hỏi:
"Bệ hạ, dưa này có ngọt không?"
...
Tạ Dung cầm xiên hoa quả từ tay Tiểu Uyển Nhi, thưởng thức dưa lê thơm ngon.
Ban đầu Tiểu Uyển Nhi ngồi cách án kỉ giúp cậu bóc nho, xong thì cắm xiên để trên bàn.
Để rồi trong lúc bóc, cứ thế lơ đãng, từ từ chậm rãi nhích tới gần cậu, làm như không có việc gì mà đem trái cây đến miệng cậu.
Tiểu Uyển Nhi rất thông minh, khéo léo không chạm đến giới hạn của cậu, đầu ngón tay trắng nõn cầm xiên tre đưa qua, một chút cũng không chạm vào Tạ Dung—— Uyển Nhi là người chốn phong nguyệt, chịu người □□*, quá hiểu phải làm sao để người khác tiếp nhận, khó lòng từ chối. Đặc biệt là đối với Tạ Dung, kiểu người mà phương diện nào đó vô cùng ngây thơ, vô tri vô giác.
*đừng hỏi mị cái nì, nó là nguyên văn tác giả ghi vậy đấy☹((
Vì thế mới có một màn Trầm Nghiên nhìn thấy này.
Thanh âm của Trầm Nghiên đột nhiên vang bên tai, Tạ Dung giật mình, sợ đến nỗi tay run, dưa cầm cũng rớt mất tiêu.
Cậu nghiêng đầu nhìn thấy người, kế tiếp liền theo phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng lên. Lưng vừa thẳng mới nhớ tới cậu hiện tại là hoàng đế cơ mà, sao có thể sợ thừa tướng.
Tạ Dung nổi hết da gà, ra vẻ trấn định nói:
"Trẫm không nhớ là có triệu thừa tướng vào cung."
Lần trước Trầm Nghiên có thể không triệu mà vào cung, thẳng đến tận cửa cung mới được bẩm báo lên, cậu liền cảm thấy kỳ lạ, sau đấy giả vờ như không có gì mà tìm hiểu một chút mới biết được trước kia nguyên thân cho thừa tướng một khối lệnh bài có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung.
Nguyên thân là kẻ ngốc á!
Đây không phải là trực tiếp dâng mạng cho người khác sao!
Tạ Dung nghĩ mà đau não, trong lòng thầm rằng có nên tìm cớ thu lệnh bài về không.
Con hàng này để bên ngoài nguy hiểm quá!
Suy nghĩ trong chớp mắt, cậu vẫn hơi lúng túng, giơ tay ý bảo tiểu thái giám thêm ghế dựa cạnh giường nệm.
Trầm Nghiên tao nhã thong dong ngồi xuống ghế, không trả lời câu hỏi của cậu:
"Bệ hạ dạo này long thể có khá hơn không? Thần đã lâu rồi không được thấy bệ hạ, không rõ bệ hạ tình hình gần đây thế nào, tim gan đều lo lắng, mới nhịn không được tiến cung tới đây."
Trầm Nghiên ánh mắt mềm nhẹ, nhưng Tạ Dung bị hắn nhìn, chỉ cảm thấy có vô số lưỡi dao sắc bén piu piu piu đâm đến, lạnh thấu tim.
Lời kia rõ ràng là tràn ngập sự quan tâm, vào đến tai Tạ Dung, bằng một sức mạnh thần kì nào đó thành câu nói lạnh lùng, vô tình: "Bệ hạ, người vậy mà chưa chết à? Thần chờ không nổi, mới nhịn không được tiến cung tới đây".
Tạ Dung vẫn còn nhớ thân phận của mình thế nào, sợ bản thân quá khẩn trương sẽ không ổn, cậu chậm rãi thả lỏng sống lưng cứng căng, nửa người dựa vào nệm giống như tìm cho mình một điểm tựa vậy.
Sau đó kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười nói:
"Thừa tướng có tâm rồi. Trẫm cảm thấy...... thấy đầu hơi choáng váng."
Trầm Nghiên nhạy bén mà nhận ra được sự kháng cự của Tạ Dung đối với hắn, long mày hắn hơi động.
Trong cung có tai mắt của hắn, nếu hắn nói không biết tình hình của bệ hạ dạo gần đây thì là giả.
Chẳng qua, tai mắt hắn gài cũng chỉ báo ngắn gọn với hắn rằng bệ hạ dạo này có vẻ sa vào sắc đẹp khiến thận mệt, chuyện khác lại không dò ra được. Miệng của thái y thì câm như trai hến, hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra cái gì khác ngoài chuyện bệ hạ thức đêm làm việc vất vả.
Nhưng Trầm Nghiên không tin.
Giống như hắn lúc trước không tin chút nào chuyện Tạ Dung muốn thoái vị vậy.
Trầm Nghiên trầm mặc, Tạ Dung liền bắt đầu hoảng loạn.
Cậu vẫn luôn tin thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, dưới sự dạy dỗ của ông Tạ, cậu vẫn luôn lạc quan mà sống.
*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng: mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng sẽ êm xuôi.
Thời điểm lúc trước không thấy được Trầm Nghiên, cậu tuy cũng lo lắng muốn chít, nhưng vẫn có thể vui vẻ mà ăn ngon ngủ kĩ, đâu ra đấy thu thập tin tức, tất cả vì thoát khỏi hoàng cung mà chuẩn bị.
Nhưng mà hiện tại Trầm Nghiên ở trước mặt, cậu đột nhiên liền bắt đầu lúng túng.
Cậu dám chắc chắn rằng bản thân mình đã lừa thành công đám cung nhân đến mặt cậu cũng chẳng dám nhìn kia, nhưng đối mặt với Trầm Nghiên lại hết đường xoay xở.
Ừm, đây có lẽ là do nhân vật chính và pháo hôi trời sinh không hợp.
Tạ Dung bi thương nghĩ.
Cậu đem xiên tre trong tay tùy ý ném lên án kỉ, đem miếng dưa lúc nãy rơi trên vạt áo phủi xuống, chậm rãi hít sâu, bình tĩnh lại.
Sau đó cậu quyết định tìm kiếm đồng minh của mình:
"Uyển Nhi, lại đây bóp vai cho trẫm."
Tiểu Uyển Nhi tươi cười mềm maị, không chút do dự cáo từ:
"Nô mới học xong một khúc nhạc, không bằng nhân cơ hội này hiến lên để bệ hạ thương thức."
Sau đó hắn bước nhẹ, uyển chuyển như bướm bay, lặng thầm rời đi giống lúc hắn đến, hòa vào các thiếu niên bên ngoài đình.
Tạ_trong chớp mắt trở thành trẻ tứ cố vô thân*_Dung: "......"
*tứ cố vô thân: ngoái nhìn bốn phía không thấy người thân thích, nghĩa bóng là cô đơn. Ở đây là TD không còn đồng minh, một mình đấu TN.
Cậu không thể hiểu được mà sinh ảo giác là tra nam tìm bồ nhí bị vợ cả bắt được.
Mé, ảo giác thật là đáng sợ! Tạ Dung run run, nhanh chóng đem ý nghĩ trong đầu đá bay.
Do dự mãi, cậu làm như không có việc gì, đổi đề tài nó:
"Thừa tướng hôm nay tiến cung là muốn đưa sổ con cho trẫm ư?
Trầm Nghiên nói:
"Sổ con đã đưa đến thư phòng, bệ hạ lát nữa có thể đi phê duyệt."
Tạ Dung nhỏ giọng nói thầm:
"Trẫm không phải đã nói hết thảy để thừa tướng quyết định, không cần đưa vào......"
"Bệ hạ." Trầm Nghiên chậm rãi cắt lời cậu.
"Thần hôm nay tiến cung, không phải vì chuyện đó."
Hắn tươi cười dịu dàng, giống như mùa đông lạnh lẽo có ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống vậy, ấm áp lại nhu thuận.
Tạ Dung cùng hắn nhìn nhau, thoáng cái đã lạc lối trong nụ cười hắn.
Trong kinh thành, không ai không biết Thừa tướng đại nhân dung mạo xuất chúng, phong thái chết người.
Thậm chí còn có rất nhiều tiểu thư, cô nương vì hắn giữ thân như ngọc*.
*giữ thân như ngọc: ngọc ở đây tượng trưng cho sự cao quý và trong sạch, thuần khiết. Giữ thân như ngọc là giữ sự trong sạch của mình.
Ôn nhuận như ngọc, thiên nhân chi tư người. (Dịu dàng, ôn hòa như ngọc, phong thái như tiên nhân/ người trời???)
Tạ Dung nhớ tới ngày đó, thời điểm lần đầu tiên thấy Trầm Nghiên, cậu cũng ngây người.
Dung mạo của Trầm Nghiên không phải quá tinh tế, diễm lệ. So độ xinh đẹp, các thiếu niên ở đây, chọn bừa một người cũng xinh đẹp hơn hắn.
Nhưng Tạ Dung lại rất thích hắn.
Chính xác mà nói, là thích Trầm Nghiên cười.
Tiểu Tạ Dung là trẻ bị vứt bỏ ở viện phúc lợi, cậu khi còn nhỏ cơ thể rất yếu ớt, tuy rằng lớn lên đáng yêu, nhưng bệnh vặt không ngừng, không ai đồng ý nhận cậu về nhà cả.
Mỗi lần các bạn nhỏ khác được nhân nuôi, cậu đều nấp ở sau cái cây trong sân, mắt ngóng trông nhìn họ.
Trong viện, người cuối cùng được nhận nuôi là một bé gái 4 tuổi.
Bé gái nhát gan, đại khái là sợ hãi chia lìa, lúc sắp chia tay cứ bật khóc, ôm chân ông Tạ mãi không chịu buông ra, người phụ nữ trẻ đến nhận nuôi dỗ bé thế nào cũng không được.
Đi cùng người phụ nữ ấy là cháu trai của cô, một cậu bé tầm mười mấy tuổi. Cậu bé thấy thế mới đi qua, xoa đầu bé gái, ngồi xổm xuống dỗ bé.
Câụ bé ấy ánh mắt sáng như sao vậy, tươi cười dịu dàng, bé gái được anh dỗ một hồi, cuối cùng cũng buông chân ông Tạ, thút tha thút thít nhào vào lòng anh trai.
Cách đó không xa, bé Tạ Dung nhìn anh trai dỗ bé gái, mắt khó nén sự hâm mộ.
Chờ người đi rồi, Tiểu Tạ Dung lon ton chạy ra, ôm chầm lấy chân ông Tạ, ngửa đầu nhìn ông ấy.
Ông Tạ đương nhiên biết bé con suy nghĩ cái gì, nhưng ông không có biện pháp nào.
Ông cụ hơn 60 tuổi khom lưng bế Tiểu Tạ Dung, không tiếng động thở dài:
"Tiểu Dung Dung về sau sống cùng ông nội có được không?"
Bé Tạ Dung rúc vào lòng ông nội Tạ, ngoan ngoãn mềm mại nói "được ạ".
Nhưng trong lòng bé con lại không nhịn được khát vọng, nếu như bé cũng có anh trai thì tốt rồi.
Bé cũng muốn có anh trai xoa đầu, sẽ được anh trai dịu giọng dỗ dành.
Thời gian trôi nhanh, bây giờ Tạ Dung đã không còn nhớ rõ mặt mũi của chàng trai năm ấy. chỉ thỉnh thoảng nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng của cậu bé dưới ánh hoàng hôn buổi tối hôm đó.
Cậu cho rằng mình sau này sẽ không gặp lại nụ cười đẹp đến xiêu lòng người đấy nữ, nhưng bây giờ, cậu lại nhìn thấy nó ở Trầm Nghiên.
"Bệ hạ?"
"Thần đẹp sao?"
Khuôn mặt tuấn tú xuất chúng đột nhiên sát lại ngay trước mắt, Tạ Dung từ hồi ức xa xôi bị kéo về hiện thực, cậu hoảng sợ, theo bản năng ngả đầu về phía sau để kéo giãn khoảng cách.
Trầm Nghiên nhanh như chớp vươn tay, ôm sau gáy cậu, che chắn, tránh cho cậu va chạm vào thành ghế.
Tạ Dung dựa đầu vào lòng bàn tay của Trầm Nghiên, bình yên vô sự, chỉ là phản xạ lúc nãy của cậu dung lực hơi quá sức, thành giường thì vừa cứng lại dày......
Tạ Dung chột dạ, nhanh nhảu ngồi thẳng người, ho nhẹ một tiếng:
"Thừa tướng không sao chứ?"
Trầm Nghiên liếc nhìn cậu một cái, thu hồi tay về, động tác chậm rì rì, đem mu bàn tay ửng đỏ chìa trước mắt Tạ Dung.
Tạ Dung nhìn chằm chằm bàn tay khớp xương rõ ràng, chậc, rất đẹp.
Này có ý gì?
Muốn tính sổ sao?
Tạ Dung đột nhiên nhớ tới hình tượng Trầm Nghiên trong truyện gốc.
Là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (tự hiểu nha, tui khum dịch đâu, moa moa ta~)
Cũng là thanh gươm được mài dũa sắc bén, ra khỏi vỏ liền thấy máu, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn vô tình chém hết bọn đạo chích.
Tạ_ nhận ra mình là bọn đạo chích_ Dung: "......"
Muốn sống sót thật không dễ, Tạ Dung thở dài.