Nam Diễm đi học cũng đã được một thời gian, lần gần nhất cô gặp nam chính có lẽ là hơn bốn tháng trước. Diệp Cảnh Ninh đôi khi sẽ trở về Diệp gia, những lần như thế, Nam Diễm đều tìm cách tránh đi, hạn chế tiếp xúc với anh.
Cơ thể cô đã tốt hơn nhiều, cao lên không ít, má cũng bắt đầu có thịt. Nam Diễm và Yên Trà càng ngày càng thân thiết, việc cô học trễ một năm Yên Trà biết được, ban đầu cô bạn kia còn kiên quyết muốn gọi cô một tiếng chị, Nam Diễm tất nhiên là không cho, sau vài lần cô giả vờ giận dỗi thì Yên Trà cũng không gọi cô như thế nữa.
Cổng trường.
"Kiều Kiều, chúng ta đi chơi đi" Một nữ sinh trắng trẻo, xinh đẹp đi bên cạnh "Phương Kiều Kiều" lên tiếng.
"Được" "Phương Kiều Kiều" không để ý nữ sinh bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Nam Diễm đang đứng đợi xe đến đón
"Kiều Kiều, cậu biết nhỏ đó sao?" Lương Tuệ Nhi bên cạnh thấy vậy liền hỏi.
"Biết"
"Nhỏ đó là ai?"
"Một đứa ăn mày được nhặt về" "Phương Kiều Kiều" khinh khỉnh trả lời, ánh mắt không ngừng dò xét Nam Diễm.
"A... thôi quan tâm một đứa ăn mày làm gì, chúng ta đi thôi" Lương Tuệ Nhi cười cười, kéo tay "Phương Kiều Kiều" rời đi. Khi đi ngang Nam Diễm cũng không quên tặng cô cái nhìn không mấy thiện cảm.
Một màn này, Nam Diễm nhìn thấy nhưng cô không quan tâm. Cô biết "Phương Kiều Kiều" cuối cùng bị người ta đoạt xác, bị người khác thay thế bản thân sống cuộc đời vinh quang, hạnh phúc, cô cảm thấy "Phương Kiều Kiều" có chút đáng thương.
Sau lần gặp ở bệnh viện, cô và "Phương Kiều Kiều" gặp nhau chỉ vài lần. Trong lớp, nếu chạm mặt, Nam Diễm cũng chỉ gật đầu chào lịch sự. Cô biết "Phương Kiều Kiều" không thích mình, ánh mắt khinh thường của cô ta nói cho Nam Diễm biết điều đó.
Nhưng "Phương Kiều Kiều" thì khác, cô ta tự cao, tự đại coi mình là nhất. Cô ta biết Nam Diễm từ nhỏ đã khổ cực, mỗi lần thấy cô, "Phương Kiều Kiều" lại tự cho rằng Nam Diễm vì muốn "quạ đen thành phượng hoàng" cố gắng kết bạn với mình, nên càng khinh thường hơn.
Nam Diễm: "..." CHÊ.
"Tiểu Diễm" đang miên man suy nghĩ, một giọng nữ vang lên làm Nam Diễm giật mình.
"Về thôi bé yêu" Diệp Cảnh Hỷ thấy cô còn đứng im lại nói tiếp.
Ở Diệp gia đã lâu, ngoài Phan Khuynh Vân thì chị hai Cảnh Hỷ cũng là người mà Nam Diễm thân thiết nhất.
"Sao hôm nay chị lại đón em?" Nam Diễm bất ngờ vì sự xuất hiện của Diệp Cảnh Hỷ.
"Hôm nay chị rãnh rỗi, công ty cũng gần đây, nên tiện đường đón em"
"Sao? Thấy chị đón liền không vui?" giọng điệu giả vờ hờn trách.
"Không... không có, thấy chị em liền vui vẻ." Cô nhanh chống trả lời.
"Ha ha, chị chỉ trêu thôi."
"Lên xe đi bé yêu, em định không về à" Cảnh Hỷ trìu mến nói.
Nam Diễm nhanh tay mở cửa, ngồi vào xe, cả hai cười cười, nói nói rời đi.
Trong xe.
"Chậc chậc, Nam Diễm dạo này em lại xinh hơn rồi nha" Nói rồi lại lấy tay nhéo nhéo má cô.
"Dạ, đều là nhờ mọi người chăm sóc em ạ" Nam Diễm nhìn Cảnh Hỷ đang liên tục lấy tay nhéo má mình, ngoan ngoãn trả lời.
"Ha, để chúc mừng bé yêu của chị, chúng ta đi ăn mừng đi" Dứt lời, chiếc xe sang trọng nhanh chóng chuyển hướng.
- -----------
Quán xiên nướng lề đường.
"Haizzz... Vẫn là ăn như vậy ngon hơn" Diệp Cảnh Hỷ vừa ăn vừa tấm tắc khen, không ý tứ giữ hình tượng.
Tuy là tiểu thư giàu có, Diệp Cảnh Hỷ lại là người đơn giản, tùy ý.
"Bé yêu, em phải ăn nhiều vào nha, vậy mới nhanh lớn" Diệp Cảnh Hỷ vừa nói vừa lật lật thịt nướng trên vỉ.
"Sao thế?" Thấy Nam Diễm nhìn mình không ăn, Diệp Cảnh Hỷ lên tiếng hỏi.
"Em thắc mắc sao chị lại chịu ăn ở nơi này?"
Nam Diễm gật gật đầu, mắt vẫn nhìn người trước mặt.
"Chỉ là chị thấy chỗ này ngon hơn mấy cái nhà hàng kia nhiều." Diệp Cảnh Hỷ cười cười, lại chậm rãi nói tiếp.
"Từ nhỏ, chị đã không thân thiết với các tiểu thư gia đình khác, lớn lên lại càng không. Chị biết không phải ai cũng giống nhau nhưng đa số những người mà chị tiếp xúc luôn khiến chị không thoải mái. Bọn họ giả tạo, trước sau không đồng nhất."
"Trong giới hào môn luôn như vậy, tự phong mình là thần thánh, tự cho mình cao quý hơn người. Nhiều người sau khi được chị dẫn đến đây liền không giấu nổi vẻ mặt thượng đẳng của mình. Sau vài lần, họ cũng không cố làm thân với chị nữa."
"Chị chỉ muốn sống cuộc đời đơn giản, thích gì làm đó, chân chân thực thực, tôn trọng mọi người, không ai hơn ai, cũng không ai thấp kém hơn ai."
"Nam Diễm, em cũng không cần gò ép bản thân như thế, Diệp gia thì khác, không quy củ, không chuyên quyền. Diệp gia xưa nay không cưỡng cầu, kiêng kị bất kì ai, cũng không cần em ra ngoài giữ thể diện. Ở nhà, em có thể nũng nịu một chút, đòi hỏi một chút đừng bắt bản thân hiểu chuyện như vậy. Ra ngoài, nếu có ai hỏi, em cứ mạnh dạng nói bản thân là người của Diệp gia." Diệp Cảnh Hỷ nói ra một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn ẩn ý cười.
Nói lời này chính là muốn Nam Diễm hiểu, cô chính là một phần của Diệp gia. Có mấy lần, Diệp Cảnh Hỷ chứng kiến cảnh Phan Khuynh Vân mang theo Nam Diễm tham gia các bữa tiệc bạn bè, dù biết cô là người được Diệp gia nhận nuôi nhưng họ vẫn không ngừng xem thường Nam Diễm, chỉ là nể mặt Diệp phu nhân nên cũng không thể hiện quá rõ. Ngay cả mấy vị tiểu thư kia vừa nhìn thấy Nam Diễm liền bày ra dáng vẻ xa cách, xem cô như virut mà tránh né. Bọn họ tuy ngại quyền thế của Diệp gia nhưng vẫn xem thường gia cảnh trước kia của Nam Diễm.
Nam Diễm cũng biết bản thân mình từ nhỏ không bằng người, có lần dùng tiệc trên bàn, do tư thế cầm dao, nĩa sai mà cô bị người khác cười chê. Nam Diễm luôn cố gắng không làm ra hành động quá đáng gì vì cô sợ làm Diệp gia mất mặt. Sau vài lần bị cười chê như thế, cô cũng quyết tâm học hỏi, rèn dũa bản thân. Cô luôn tự nhủ bản thân phải hiểu chuyện, phải cố gắng, không phụ Diệp gia, không phụ dì Vân.
Cô không ngờ Diệp Cảnh Hỷ lại nói mấy lời như thế, nắm chặt tay mình, Nam Diễm ngẩng đầu nhìn người ngồi phía đối diện, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Dù có ký ức của một người 25 tuổi nhưng có lẽ cô đã ở thế giới này quá lâu, trải qua từng ấy chuyện, Nam Diễm đã thay đổi đến mức ngay cả cô cũng không nhận ra bản thân. Cô vốn dĩ không phải là người ngoan ngoãn như vậy, sẽ cáu bẩn,sẽ mè nheo, sẽ đòi hỏi, nũng nịu. Cô cũng có lúc xấu tính, khó khăn, không hiểu chuyện.
Hít một hơi thật sau.
Nam Diễm hơi sợ.
Cô sợ một ngày nào đó, nhìn vào gương, cô không còn nhìn thấy được dáng vẻ chân thật của mình nữa.