"Lần trước, cậu có làm sao không đó?"
"Lần trước nào?"
"Hôm bọn mình đi bar..."
Nói đến đoạn, Yên Trà ghé sát vào mặt Nam Diễm.
"Lúc đó, anh Cảnh Ninh của cậu trông đáng sợ như vậy..."
"Không có, mình không bị gì hết."
Nam Diễm cười cười, hơi nghiêng người ra sau.
"Nam Diễm, cậu với anh Cảnh Ninh là như thế nào...?" Yên Trà dịch lại gần cô.
"Thế nào là thế nào? Cậu đừng suy nghĩ lung tung." Nam Diễm qua loa đáp nhưng trong lòng thập phần thấp thỏm, hy vọng tiểu Yên Trà không nhìn ra cái gì hết.
"Mình còn chưa nói gì, sao cậu biết mình nghĩ lung tung?" Yên Trà manh trá, chống cằm nhìn cô: "Nam Diễm, cậu có tật giật mình."
Bàn tay cầm bút của Nam Diễm khựng lại, như bị nói trúng tim đen, ngay khi không biết trả lời ra sao, đúng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên.
"Cậu đừng tự mình suy diễn, học bài đi, lát có bài kiểm tra."
Yên Trà híp mắt nhìn cô, vẻ mặt thần thần bí bí.
"Cậu chính là có tật giật mình..."
Thầy giáo vào lớp, cuộc trò chuyện kết thúc, Nam Diễm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hy vọng tiểu Yên Trà nhà cô không nhìn ra được cái gì.
Trời cuối cùng cũng tạnh mưa, sân trường ẩm ướt, Nam Diễm một mình đi trên hành lang trống.
"Nam Diễm."
Bước chân Nam Diễm ngừng lại, cô quay đầu nhìn bóng dáng người chủ nhân giọng nói kia.
"Không ngờ lại gặp em ở đây."
Người kia từ từ tiến lại gần, lúc nói chuyện cố ý hơi cúi xuống, sát gần gương mặt cô.
"Xin lỗi, anh là..."
Nam Diễm khó chịu lùi ra sau, ánh mắt dè chừng nhìn hắn.
"Anh là Thanh Phong, lần trước chúng ta gặp nhau ở quán bar Zoo."
Bùi Thanh Phong nhìn đến ánh mắt xa lạ của Nam Diễm, tâm tình hiếm khi cảm thấy không vui, cô thật sự quên hắn.
Cô không ấn tượng gì với hắn sao?
Thật không giống như đám người kia, vừa nhìn thấy hắn liền muốn chạy theo.
Nam Diễm nhìn gương mặt tuấn tú như phát sáng của người kia, hồi lâu mới gật đầu.
Thì ra là tên hoa hoa công tử kia.
"Em không nhận ra anh, thật khiến anh buồn quá đi mất." Hắn nói, giọng điệu hơi trách móc.
Nam Diễm vốn cũng không muốn dây dưa quá lâu, cô và người này bất quá tận bây giờ cũng là lần thứ hai gặp mặt, không thân không thiết thế mà tên này lại bày cái vẻ như bọn họ quen biết từ lâu.
Nam Diễm không thích chút nào.
"Tôi còn có việc, tạm biệt."
Thấy Nam Diễm quay lưng rời đi, Bùi Thanh Phong vội cản, hắn nắm lấy tay Nam Diễm kéo lại.
Hành động quá bất ngờ, người kia lại dừng sức quá lớn, Nam Diễm lại không kịp đề phòng, cơ thể mất thăng bằng bổ nhào về phía sau, cảm giác như sắp ngã xuống đất, bất ngờ một cánh tay vòng qua eo cô giữ chặt.
"Xin lỗi, em có sao không?"
Nam Diễm nhìn đến bàn tay còn giữ nguyên trên eo mình, vội lấy lại thăng bằng, nhanh chóng hất bàn tay nam sinh ra, lùi lại vài bước.
"Tôi không sao." Cô nói.
"Có phải anh phiền đến em rồi không?"
"Nếu không còn gì, vậy tôi đi trước."
"Anh có thể mời em đi ăn không, coi như xin lỗi chuyện lúc nãy."
Từ lúc nhìn thấy cô ở sân trường, hắn đã âm thầm quan sát từ lâu nhưng bản thân lại bị kẹt trong đám nữ sinh ồn ào nên cũng không tiện gặp mặt, sau đó, hắn cứ vô thức đi theo cô.
Hắn vốn quen thói được mọi người chú ý nhưng khi nói chuyện với cô lại nhận được phản ứng thờ ơ như thế.
Chỉ đơn giản đáp vài câu, ừ chỉ đơn giản là vài câu.
Bùi Thanh Phong, hắn cảm thấy không cam lòng.
"Chúng ta không thân đến như vậy."
Nam Diễm nghiêm túc nói một câu, không đợi hắn phản ứng đã nhanh chóng rời đi.
Thật mệt, đừng có phiền cô có được không?
Bùi Thanh Phong nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Nam Diễm, khóe môi chợt nhếch lên một đoạn, ánh mắt hiện rõ hứng thú.
Có lẽ hắn nên đổi món đồ mới.
Trăm tính ngàn sai, có lẽ Nam Diễm cũng không ngờ, chính cái kiểu bất cần, không quan tâm đó của mình mà bản thân lại lặng lẽ thu hút thêm rắc rối mới...
Trời chuyển đông, Nam Diễm vội khoác áo lên người liền chạy đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Trước khi ra riêng, Nam Diễm cũng đã mua cho mình một đống sách dạy nấu ăn rồi, học tới học lui lại không ra hồn gì.
Nam Diễm tự biết, bản thân và nhà bếp là hai kẻ xa lạ, cả đời này khó gặp nhau.
Không nấu được vậy thì đi mua, có cung có cầu, có người nấu thì phải có người ăn, vì nền kinh tế nước nhà.
Nam Diễm quyết định ăn ngoài.
Gió thật sự thổi rất mạnh, khó khăn lắm Nam Diễm mới lết được người về đến cổng nhà.
Ngày lạnh dễ sinh lười biếng, vừa vào nhà, Nam Diễm đã vội lao lên giường vừa ăn vừa xem chương trình tivi.
Cuộc sống phải nói là quá hạnh phúc, đoán chừng, cô ước cứ như thế mãi.
Lâu ngày, Nam Diễm ngoài học và ăn ra thì chỉ có ăn và học, cô không về Diệp gia thường xuyên nhưng vẫn hay gọi điện nói chuyện với dì Vân bên kia.
Nói trắng ra, từ lúc cô dọn khỏi Diệp gia giống như được cải mệnh, vui vẻ mà sống.
Mỗi lần dì Vân đến thăm lại mang cho cô thật nhiều đồ ngon nhưng vẫn là dáng vẻ không yên tâm trước đó, dì vẫn một mực muốn cô dọn về.
Vốn nghĩ bản thân sẽ thật khỏe mạnh, đến giữa mùa đông, Nam Diễm lại bị cảm, sốt cao dai dẳng.
Đối với Nam Diễm, một người kiếp trước chết vì bệnh hiểm nghèo thì mấy cái cảm mạo này cũng chẳng có gì to tác.
Sống một mình nói vui thì cũng không phải, thật ra Nam Diễm cũng sợ cô đơn nhưng vì cái mạng này cô đành chấp nhận.
Mùa đông tuyết rơi lại kèm theo mưa phùn, đường đi trơn trượt hơn Nam Diễm nghĩ, đường đến cửa hàng tiện lợi, tính cả đi lẫn về lại lâu hơn thường ngày.
Trời tối, đèn đường phả xuống, tuyết rơi trắng xóa, khung cảnh lãng mạn như trong mấy bộ phim Hàn Quốc cô hay xem.
Chỉ tiếc là bên cạnh Nam Diễm không có nam chính nào cả...
"Ông chủ, không gặp tiểu thư sao?"
Tuyên Khải ngồi ở ghế lái, không khỏi thắc mắc, lúc chiều khi vừa xuống sân bay, ông chủ liền đến đây, đợi cả buổi đến tối, đến lúc nhìn thấy tiểu thư lại không nói lời nào, chỉ ngồi im trông xe.
Không phải ông chủ rất muốn gặp cô ấy sao? Hắn thật không đoán nổi suy nghĩ của ông chủ nhà hắn.
Diệp Cảnh Ninh ngồi trên xe, híp mắt nhìn về phía cửa nhà đã đóng lại từ lâu. Hình ảnh Nam Diễm, mặc áo khoác lông, hai má đỏ ửng vì lạnh, tóc bị gió thổi rối hết cả lên, trông vừa ngốc vừa đáng thương.
Cô bất chấp rời khỏi Diệp gia đến chỗ này ở, không phải là để tránh mặt hắn sao?
Thật không hiểu nổi bạn nhỏ nhà hắn, lại tự mình làm khổ mình.
"Tuyên Khải, cô ấy dọn đi được bao lâu rồi?"
"Thưa, tiểu thư ở đây đã được 1 tháng."
Diệp Cảnh Ninh ngồi trên xe, dáng vẻ mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nghe đến câu trả lời của Tuyên Khải, trong lòng hắn bỗng thấy có chút trống rỗng.
"Cậu nói xem, liệu cô ấy có nhớ tôi không?"
Tuyên Khải nghe vậy bỗng giật mình, đi theo Diệp Cảnh Ninh lâu như vậy hiếm khi ông chủ của hắn lại quan tâm đến một người như thế.
Hắn xưa nay, chuyện gì cũng có thể giải quyết, riêng chuyện này lại khá nan giải.
Tuy nhiên, một người xuất sắc như ông chủ chắc chắn sẽ khiến người khác thương nhớ.
"Tiểu thư nhất định là đang nhớ ngài."
Diệp Cảnh Ninh bỗng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Nam Diễm, ánh mắt thâm trường, cảm xúc không rõ ràng.
Bạn nhỏ sẽ nhớ hắn sao?
Trời khuya, nhìn đến thời gian đã trễ, Nam Diễm thay váy ngủ thoải mái, không suy nghĩ nhiều liền sà xuống đánh một giấc ngon lành.
Mơ mơ màng màng đến khi mí mắt không mở nổi.
Trong mộng mị, chợt nghe có tiếng giống như âm thanh mở khóa...
Có lẽ là nghe lầm.
Giống như nằm mơ hình như cũng không phải, thoáng chốc, Nam Diễm bỗng cảm thấy khó chịu, trên cổ lại ươn ướt ngưa ngứa.
Cái gì đó đang ghì lấy thân cô.
Diệp Cảnh Ninh ôm trọn Nam Diễm vào lòng, cúi người hôn lên cổ cô, tham lam, luyến tiếc tư vĩ quá đỗi mê người của cô.
Vốn cũng chỉ định ôm cô một lát, thế nhưng Diệp Cảnh Ninh chỉ vừa vuốt ve vài cái liền không nhịn được mà làm loạn.
Bàn tay từ từ mần mò vào bên trong áo ngủ, hắn nhẹ nhàng mơn trớn làn da mịn màng thơm tho rồi di chuyển đến bộ ngực mềm mại của thiếu nữ mà xoa nắn.
Nào biết lâu ngày không gặp, cơ thể động chạm một chút liền có phản ứng.
Diệp Cảnh Ninh hơi thở nặng nề, nén chặt, vùi đầu vào hõm cổ Nam Diễm, tham luyến hít lấy mùi hương mà hắn lâu ngày mong nhớ.
Hắn đưa tay nhéo gương mặt nhỏ của cô rồi lại chôn mặt vào bộ ngực mềm mại, ánh mắt không nỡ rời đi.
"Ngu ngốc...trốn cái gì chứ? Chẳng phải người chịu thiệt luôn là em sao?"
- ---------
È hé, gặp lại nhau rồi này.
THẢ SAO ĐI NÀO!