*** Từ chương này trở đi, cách xưng hô của Nam Diễm đối với Diệp Cảnh Ninh sẽ thay đổi, từ 'em với anh' sẽ chuyển thành 'tôi với anh'.
—---------
"Khốn kiếp, anh là tên khốn...đồ thối tha, vô sỉ...Diệp Cảnh Ninh, anh là đồ khốn, anh bỏ tôi ra..."
Cả cơ thể bị hắn nhấc lên vai, Nam Diễm vùng vẫy đánh đấm loạn xạ, ai biết được lần này không thoát được lại còn bị hắn phát hiện.
Bây giờ thì hay rồi la hét khóc lóc chỉ công cóc vô ích, đánh hắn mắng hắn cũng chỉ thiệt thân mất sức.
Diệp Cảnh Ninh không nhân nhượng ném mạnh Nam Diễm lên giường, hắn rất nhanh liền thấp người đè phía trên, ghì hai tay cô ép xuống giường.
"Lén lúc trốn đi...xem ra anh vẫn nên dành chút thời dạy dỗ em thì hơn."
Âm thanh trầm đục lạnh đi vài phần, xem ra Diệp Cảnh Ninh đang tức giận.
"Anh muốn nhốt tôi?"
"Không, không đâu bạn nhỏ, như thế này sao gọi là nhốt...anh chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh em."
Nói xong, Diệp Cảnh Ninh cúi xuống cắn nhẹ lên môi Nam Diễm, rất nhanh liền rời đi, cơ thể hơi lui ra sau, lại dùng ánh mắt si mê mà nhìn vào cô.
Khí tức quanh người hắn trực trào nguy hiểm, ép người khác đến khó thở bí bách, dáng vẻ ôn nhu giả tạo hắn dựng lên khiến Nam Diễm cũng quên mất rằng thiết lập gốc trong cuốn tiểu thuyết kia của hắn chính là dáng vẻ ác liệt này.
À không, kẻ cô đối mặt so với những gì cô biết lại đôi phần khác biệt, bất quá hiện tại hắn còn điên hơn cô tưởng.
Ăn cứng không được xem ra phải tìm cách ăn mềm.
"Cảnh Ninh, anh nghe tôi nói...anh thử nghĩ kỹ lại xem, có thể...chỉ là..." Nam Diễm hơi dừng lại, hít sâu một hơi mới nói tiếp: "Có thể trước đây, anh chưa từng thân mật với phụ nữ cho nên sau lần đó ở bệnh viện... anh mới...anh mới nhầm lẫn cảm xúc với tôi."
Như đã nói nhiều lần trước đó, Diệp Cảnh Ninh trong truyện luôn giữ thân như ngọc làm gì có chuyện gì đó với ai, may ra Nam Diễm đoán chừng hắn cũng chỉ vì một lần ăn mặn liền không bỏ được cho nên mới mạnh dạn nói như vậy.
"Hay là như vầy đi, anh bảo Tuyên Khải tìm cho anh vài người phụ nữ, anh biết đó bọn họ chắc chắn tốt hơn tôi gấp trăm, à không... gấp ngàn lần, đảm bảo thỏa mãn được anh."
Quan sát thấy người phía trên, không có phản ứng gì quá đáng, chỉ đơn giản nhìn cô như thật sự lắng nghe, lúc này Nam Diễm chợt âm thầm vui sướng, có lẽ hắn đang cân nhắc.
"A, em nói cũng đúng, có lẽ là anh hiểu lầm." Diệp Cảnh Ninh bày ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
"Đúng, đúng, anh suy nghĩ rất đúng đắn." Nam Diễm nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ừ, để anh thử xem..." Hắn nói.
Tín hiệu đáng mừng ập đến, Nam Diễm lòng vui như ăn tết, sau bao ngày mặt nặng mày nhẹ, cuối cùng cô cũng thể mỉm cười sống tiếp.
"Vậy...anh có thể buông ra không? Tôi khó chịu."
Không biết hôm nay nam chính trúng cái thuốc gì lại dễ nói chuyện như thế, Nam Diễm cũng không quá mất công nhiều lời.
Nhận được cái gật đầu của hắn, cơ thể nhanh chóng nhẹ bẫng đi, Nam Diễm khó khăn chống người ngồi dậy, xoa xoa cổ tay.
Dưới lớp áo sơ mi chỉnh tề, cơ thể săn chắc, cơ bụng rõ ràng.
- Cạch-
Thắt lưng bị vứt xuống sàn nhà phát ra âm thanh vừa đủ, Nam Diễm nhìn đến còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì người trước mặt đã kéo quần tây xuống.
"Anh...anh làm gì?"
Kêu hắn đi tìm phụ nữ, hắn lại ở đây cởi quần cho cô xem, hắn hiểu lầm gì sao?
"Anh thử." Hắn nói.
"Thử...thử cái gì?" Cô lắp bắp.
Ánh mắt hắn sâu hút như tu la địa ngục chỉ chực chờ vồ lấy miếng mồi thơm ngon, toàn thân Nam Diễm nổi lên cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vừa vùng vằng bỏ chạy liền bị hắn bắt lấy ném lại trên giường, trong chớp nhoáng quần áo đã bị hắn li khai khỏi thân thể.
Toàn thân mát lạnh chỉ còn mỗi quần lót.
Diệp Cảnh Ninh không nhiều lợi, hắn ác liệt tách hai chân cô ra, đem phân thân ma sát mạnh mẽ xuống.
Hắn hít sâu một hơi, ngón tay tách mép quần lót cô sang một bên, nhanh chóng đem nam căn nhét tàn ác nhét vào huyệt động.
Không có màn dạo đầu, phía dưới không tiếp nhận nổi thứ thô to đến thế, Nam Diễm đau đến chảy nước mắt.
Cũng may hắn làm một lần rồi dừng lại hẳn, Nam Diễm đến thở cũng khó khăn, cảm nhận thứ đồ kia vẫn nằm sâu trong cô, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy đau vô cùng.
Nói đến mới nhớ, Phương Kiều Kiều khi lần đầu tiên từ chối Diệp Cảnh Ninh, cô ta đã nói gì nhỉ?
Lục tìm ký ức, những dòng chữ chạy dài trên trang sách.
Phương Kiều Kiều vốn trước khi yêu nam chính đã có bạn trai, sau khi Diệp Cảnh Ninh biết chuyện liền không động chạm gì đến cô ta nữa nhưng đoán chừng Diệp Cảnh Ninh hay không người đàn ông nào lại muốn yêu chung người với kẻ khác.
Chung quy vẫn cần có mặt mũi.
Nam Diễm chỉ nhớ sau đó hình như Diệp Cảnh Ninh giống như biến mất khỏi cuộc sống của Phương Kiều Kiều.
Tuy nhiên mãi lâu cả hai mới gặp lại, trong một lần dự tiệc, Phương Kiều Kiều trời xui đất khiến lại phát hiện tên bạn trai lại quan hệ với người khác.
Không biết vô tình hay cố ý, Diệp Cảnh Ninh cũng xuất hiện gần đó, thế là một màn an an ủi ủi, tôi theo đuổi em, em là người của tôi bắt đầu.
Phải rồi, là bạn trai.
Nam Diễm nhắm mắt đánh liều một lần.
"Anh muốn thử thì tìm người khác...tôi...tôi có bạn trai rồi, anh...anh như vậy là không được."
"Em lặp lại lần nữa xem."
"Tôi có bạn...bạn trai."
Diệp Cảnh Ninh hít sâu nặng nề, lời nói như trời giáng, bên cạnh Nam Diễm hắn rõ ràng đã sắp xếp kỹ lưỡng, chuyện gì mà hắn còn chưa biết được, thế mà giờ đây, người mà hắn tâm tâm niệm niệm chiếm lấy lại vô tâm vô phế bảo rằng bản thân đã có bạn trai.
Nhưng nói đi nói lại, thật ra chuyện này cũng không nằm ngoài dự liệu, hắn cũng từng nghĩ về chuyện này trước đó, lỡ như bạn nhỏ của hắn thuộc về người khác thì sao.
Hắn sẽ buông tay?
Không thể cũng không có khả năng.
Chuyện bạn trai chó má gì đó, hắn không quan tâm, dù sao hắn cũng sẽ tính toán kỹ lưỡng từng bước khiến cô không cách nào thoát khỏi hắn.
Mưu hèn kế bẩn...
Nam Diễm đời này đã định, em chỉ có thể thuộc về anh.
Còn về bạn nhỏ lần này, xem ra cần hắn ra tay dạy dỗ.
Nam Diễm cũng đâu biết được chỉ vì một lần nói dối lại đẩy bản thân đến con đường gông cùm.
Đột nhiên Diệp Cảnh Ninh cười lớn thành tiếng, Nam Diễm nhìn đến khiếp sợ.
"Anh..."
Lời của cô còn chưa dứt, dưới sức lực kinh người, Diệp Cảnh Ninh tần nhẫn đem thứ nóng hổi kia đâm mạnh vào hoa tâm bên trong.
Không thủy dịch, bị hắn trực tiếp đi vào như vậy khiến Nam Diễm đau đớn thống khổ như muốn xé toàn thân cô thành hai mảnh, ai biết được cô đã chạm trúng cái mạch nào của hắn chứ.
"Á...Diệp Cảnh Ninh...tôi sai rồi...anh tha cho tôi, tha cho tôi."
"Sai ở đâu?"
"Tôi... tôi không nên bỏ trốn."
Hắn duối tay đem hai chân cô vắt ngang eo, tác phong gọn lẹ, một lần nữa không thương tiếc nhấp mạnh vào bên trong.
"Á..."
"Nói lại, em sai ở đâu?"
"Tôi sai rồi...tôi không nên đánh anh, mắng anh..."
"Á..."
"Nói lại."
"Hức...tôi...không nên bảo anh tìm phụ nữ...hức..."
"Đúng không? Hửm?"
"Tôi...không biết...á...dừng lại đi..."
Tiếng nấc vang lên từng đợt nghẹn ngào, Diệp Cảnh Ninh vốn là muốn dạy dỗ cô nhưng nhìn xem rõ ràng là giày vò tâm can hắn.
Hắn thương xót không muốn làm cô đau hơn.
Hạ thân rời đi, Diệp Cảnh Ninh nghiêng người nằm xuống, đầu hắn rút vào hõm cổ của Nam Diễm.
Chợt lúc này Diệp Cảnh Ninh có chút kỳ lạ, ánh mắt hắn hơi híp lại như xuyên muốn qua thời không cũ mòn, hắn khẽ cắn lên cần cổ Nam Diễm rồi mút mạnh.
"Bạn nhỏ, chia tay với hắn đi, chỉ có anh mới có thể làm em hạnh phúc."
—-----------
Gòi nè gòi nè, chap mới lên sàn.
THẢ SAO NHÁ NHA