Trung tâm thương mại.
"Cảnh Ninh, thanh toán" Diệp phu nhân không nặng không nhẹ lên tiếng.
Tích.
Diệp Cảnh Ninh có lẽ cũng đã quá quen với cảnh này, thanh toán xong, nhanh chóng xách một đóng túi đi theo sau.
Những việc như thế vốn Diệp phu nhân có thể kêu người làm đi theo tuy nhiên bà không thích thế. Bà nghĩ bản thân có con trai ngoan, sao lại không tận dụng chứ?
Người công cụ Diệp Cảnh Ninh biết rõ tác dụng của mình là gì nên cũng không oán trách. Anh cũng quen rồi, nhiệm vụ này, trước kia là của anh cả. Về sau, Diệp Cảnh Quân lấy vợ, công việc này cứ tự nhiên được chuyển giao lại cho anh.
Diệp Cảnh Ninh thầm tự bế.
Mấy phút sau, Diệp phu nhân lại ghé vào một cửa hàng khác.
"Tiểu Diễm, con có thích không" Phan Khuynh Vân cầm trên tay chiếc váy không ngừng ướm ướm, thử thử trên người Nam Diễm.
Nam Diễm cười cười, gật đầu rồi lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, Diệp Cảnh Ninh đang bất lực nhìn đống đồ mình cầm ngày càng nhiều.
Không hiểu sao, cô có chút... hả dạ.
He he.
- ---------
Cuối cùng, sau hơn 4 tiếng chiến đấu ở Trung tâm thương mại, Diệp phu nhân cũng đã có ý định dừng lại. Nhìn thấy cảnh tượng mua sắm kịch liệt như vậy, Nam Diễm có chút hoảng, Diệp phu nhân đích thị là chiến thần mua sắm.
Ra về, chỉ còn lại cô và nam chính đại nhân, lúc nãy, Phan Khuynh Vân có một số chuyện cần giải quyết bên Phan gia nên đã sớm rời đi.
Tầng hầm, bãi đỗ xe.
Nam Diễm đang đứng chờ Diệp Cảnh Ninh.
Cô cũng đã quá mệt rồi, Nam Diễm dù về Diệp gia cũng đã lâu nhưng nếu nói là đã tốt hơn thì cũng chưa hẳn, cơ bản cơ thể của cô còn khá yếu dù được Phan Khuynh Vân chăm sóc tốt. Chỉ cần hoạt động cơ thể một chút, Nam Diễm đã thấy mệt thở không ra hơi.
"Bạn nhỏ, về thôi" âm thanh quen thuộc cất lên.
"Vâng ạ" vừa dứt lời, đột nhiên Nam Diễm thấy khung cảnh xung quanh hơi chao đảo.
Đầu óc choáng váng, cảm giác mất thăng bằng ập đến.
Dường như sắp ngã xuống, Nam Diễm hơi hoảng nhưng cơ thể nhỏ bé nhanh chống rơi vào vòng tay ấm áp của ai đó, mùi hương thanh nhã của người kia thoang thoảng nơi chóp mũi.
"Nam Diễm, em sao thế?" giọng nói mang chút lo lắng vang lên bên tai cô.
Lúc này, Nam Diễm vẫn còn mơ màng.
"... Chỉ hơi choáng một chút"
"Để anh bế em" nhìn thân hình bé nhỏ không được mấy lạng thịt của cô trong vòng tay, Diệp Cảnh Ninh không khỏi cảm thấy đáng thương.
Nam Diễm nghe vậy, định mở miệng từ chối thì cơ thể liền bay lên.
Nam chính bế cô nha.
Còn là kiểu công chúa nữa.
Ầm ầm
Tia sét một lần nữa giáng xuống.
- ----------
Trong xe.
"Anh báo cho mẹ tình huống của em, bà rất lo lắng cho em đấy." Diệp Cảnh Ninh vừa tắt điện thoại, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Tình cảm của Phan Khuynh Vân đối với Nam Diễm, cô đều cảm nhận được hết. Đối với cô, Diệp phu nhân chính là ân nhân mà cả đời này cô phải báo đáp.
"Em đã ổn chưa?" người kia dò hỏi.
"Đã tốt rồi ạ" Nam Diễm gật đầu.
"Xin lỗi, em lại làm phiền dì và anh rồi" Nam Diễm hơi cúi đầu, giọng lí nhí.
"Không phiền đâu, bạn nhỏ." Diệp Cảnh Ninh chậm rãi lên tiếng, nhìn sang bạn nhỏ.
Cơ thể cô nhóc hơi gầy, làn da có chút tái xanh, nhợt nhạt, so với nhũng đứa trẻ cùng tuổi Nam Diễm trông nhỏ con, thấp bé hơn nhiều. Cô như một cây non thiếu nước, khô cằn, chật vật.
Đôi mắt xinh đẹp của anh hơi híp lại, không ai biết Diệp Cảnh Ninh nghĩ gì, anh im lặng, lái xe rời đi.
Hơn ba mươi phút sau, Nam Diễm ngồi trên hành lang bệnh viện, giữa những tiếng ồn ào, nhìn người qua lại.
"Bạn nhỏ" Diệp Cảnh Ninh đi đến trước mặt cô, Nam Diễm nhìn lên, bất ngờ đụng phải ánh mắt của người kia, nhanh chống cúi đầu.
"Bác sĩ bảo em bị là thiếu máu cho nên sau này phải chú ý ăn uống đầy đủ một chút" Diệp Cảnh Ninh dặn dò.
"Ở Diệp gia em ăn không no sao? Hử?"
"Không có" Nam Diễm nhanh chống trả lời.
"Thật sao? Vậy tại sao em về đó lâu như thế rồi cơ thể vẫn không khá lên chút nào thế?" Đồ ăn đi đâu mất rồi?" Lúc nói lời này, Diệp Cảnh Ninh luôn âm thầm quan sát cô, giọng nói mang theo ý trêu chọc.
"Em... em không biết" Nam Diễm lắc lắc cái đầu nhỏ.
Cô nhìn nhìn tay chân mình thầm thở dài, bản thân cô cũng không muốn như vậy.
"Xin lỗi, em lại làm phiền anh" Cô nhanh chống bổ xung.
"Bạn nhỏ, em nói xin lỗi đến nghiện à?"
Dứt lời một bàn tay ấm nóng đặt trên đầu cô hơi xoa nhẹ, cảm nhận được hơi ấm kia, tai Nam Diễm "onggg", chuông cảnh báo vang lên.
Làm gì?
Nam chính làm gì?
Sấm chớp trên đầu cô hơi lóe lên.
Xẹt xẹt.
- ----------
Diệp gia.
Phòng khách.
"Tiểu Diễm, con yên tâm, từ ngày mai dì sẽ thuê cho con một chuyên gia dinh dưỡng". Nam Diễm chưa kịp lên tiếng thì Diệp phu nhân lại nói tiếp: "Lúc nghe con có chuyện, dì rất lo cho con."
Thật vậy, khi nghe con trai mình báo cáo tình huống, Phan Khuynh Vân đã vội vàng giải quyết công việc, không ngừng nhắn tin hỏi về tình trạng của Nam Diễm.
Phan Khuynh Vân rất thương Nam Diễm, không chỉ là trách nhiệm vì đây là con gái của người bạn thân nhất của bà. Diệp phu nhân rất thích đứa trẻ này, từ tận đáy lòng, bà thật sự xem Nam Diễm như con ruột của mình.
"Thật may con không sao" Diệp phu nhân nói, giọng nghẹn ngào, Nam Diễm chưa kịp phản ứng lần nữa thì lại bị Phan Khuynh Vân ôm lấy, liên tục hỏi thăm, chăm sóc.
Cô chỉ có thể mỉm cười, lắc đầu, trấn an bà.
Diệp Cảnh Ninh ngồi phía đối diện nhìn hình cảnh này, ẩn ẩn ý cười, khóe miệng cong lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ bé của Nam Diễm.
Ý cười càng sâu.
"Được rồi, Khuynh Vân, em để con bé nghỉ ngơi đi, Nam Diễm đi cả ngày cũng mệt rồi". Ông Diệp cũng bất lực thay cô, nhẹ giọng nói với vợ mình.Lúc này, Diệp phu nhân mới phản ứng, liền dìu cô lên phòng.
Khi Nam Diễm đi lên lầu, cô hơi quay đầu lại nhìn về phía phòng khách
Người kia vẫn ngồi đó, giống như có tầng tầng lớp lớp ánh sáng bao phủ, khí chất thanh lãnh tỏa ra, vừa gần gũi, vừa lạnh lùng, xa cách.
Anh như ánh dương rực rỡ khiến người khác ham muốn bắt lấy.
Diệp Cảnh Ninh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh hơi nghiêng người nhìn lên.
Ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Nam Diễm giật mình.
Dằng lại suy nghĩ, xoay người, vội vàng về phòng.
- ------------
Trải qua một đêm mất ngủ, hôm sau, Nam Diễm dậy hơi trễ.
Dựa theo lịch trình hôm nay, Nam Diễm phải gặp bác sĩ dinh dưỡng.
Ăn sáng xong, cô được Diệp phu nhân dạy cắm hoa.
Hơn hai tiếng sau.
Nhìn thành phẩm của mình.
Cô lặng lẽ hít sâu.
Chỉ một chữ thôi "XẤU"
Nam Diễm muốn vứt đi nhưng Diệp phu nhân không cho.
Bà ấy đem đặt ở phòng khách, tiện tay chụp ảnh đăng lên trang cá nhân của mình còn tag tên cô vào.
(@NamDiem: Tiểu Diễm thật khéo tay a!)
Nam Diễm lại lặng lẽ hít sâu.
Xấu hổ quá rồi.
Chỉ có thể khóc thầm.
Nói mới nhớ, từ hôm qua, Diệp Cảnh Ninh đã rời đi rồi.
Cả ba người con của Diệp gia đều dọn ra ngoài sống, bọn họ tuy ở riêng nhưng mỗi tuần vẫn sẽ thay phiên nhau về nhà chính. Đây là ước định của của họ và ông Diệp.
Diệp Thành là một người thương vợ cho nên từ khi Cảnh Quân lấy vợ, lần lượt Cảnh Hỷ và Cảnh Ninh dọn ra ngoài, ông sợ vợ mình buồn nên mới đưa ra yêu cầu ấy.
- ------------
Cơm chiều xong, Nam Diễm theo sắp xếp của Diệp phu nhân đi gặp chuyên gia dinh dưỡng.
Bệnh viện A.
Nam Diễm cùng Diệp phu nhân bước ra cổng.
"Mẹ nuôi" giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên.
Nam Diễm hướng theo tiếng nói, nhìn qua.
Một cô bé xinh đẹp, đáng yêu đi đến, làn da trắng hồng, mắt to trong veo, cười lên làm lộ ra hai phiến đồng tiền trên má càng tăng thêm vẻ xinh xắn trên gương mặt. Trong tương lai, lớn lên chắc chắn sẽ khiến người khác vừa gặp đã yêu, Nam Diễm thầm nghĩ.
Đi bên cạnh cô bé là một người phụ nữ độ tầm 40 tuổi, xinh đẹp, thanh lịch.
"Kiều Kiều đấy hã con" Phan Khuynh Vân mỉm cười với cô bé rồi nhìn sang người phụ nữ kia gật đầu chào.
"Chị Khuynh Vân, chị đến đây khám bệnh sao?" Huỳnh Thanh lên tiếng rồi nhìn phớt qua Nam Diễm bên cạnh.
Nam Diễm từ lâu đã không còn nghe hai người kia nói gì, sự chú ý của cô rơi vào người có cái tên Kiều Kiều kia. Cô hơi ghé mắt nhìn sang, âm thầm đánh giá.
Trong truyện, "Phương Kiều Kiều" trước khi bị Phương Kiều Kiều kia xuyên tới, tính cách không chỉ khó ưa mà còn là dạng cực kì đáng ghét. "Phương Kiều Kiều" nhỏ hơn cô một tuổi, từ nhỏ được cưng chiều nên đối với những thứ cô ta muốn đều phải có được. Tất nhiên, Diệp Cảnh Ninh cũng nằm trong danh sách của cô ta còn là kiểu được highlight lên đánh dấu. "Phương Kiều Kiều" khi 10 tuổi, lần đầu gặp nam chính trong buổi tiệc gia đình, cô đã nhất kiến chung tình, kiên quyết lớn lên muốn gả cho anh.
Haiz
Yêu sớm là không tốt a.
Theo cốt truyện gốc của gốc thì "Phương Kiều Kiều" luôn tìm cơ hội được ở gần Diệp Cảnh Ninh, không ngừng bám lấy anh, chỉ cần có người con gái nào khác tới gần, cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến lũ oanh oanh yến yến kia hối hận vì hành động của mình. Sinh nhật năm 16 tuổi của "Phương Kiều Kiều", cô ta quyết định chơi lớn. Vì quá yêu thích Diệp Cảnh Ninh, thuê người bỏ thuốc, muốn cùng nam chính điên đảo một phen nhưng kế hoạch này lại bị "Nam Diễm" biết được nên thất bại. Từ đó, "Nam Diễm", "Phương Kiều Kiều" thù mới, hận cũ, yêu chung một người, không ngừng đấu đá nhau.
Khi nữ chính xuất hiện, cô ta càng điên cuồng hơn.
Nói về thủ đoạn, "Phương Kiều Kiều" chính là cao thủ, thông minh nhưng không dùng đúng chỗ, cuối cùng nắm tay "Nam Diễm" cùng chết.
Nhìn người bạn hụt cùng mình "vào sinh ra tử" trước mặt, Nam Diễm nở nụ cười công nghiệp dưới đáy lòng.
Nhưng xin nhắc lại, quyển sách này là nữ phụ văn, Phương Kiều Kiều xuyên đến, sự thay đổi từ tính cách làm cho Diệp Cảnh Ninh chú ý. Sau này, nam chính yêu cô ta đến chết đi sống lại, điên cuồng độc chiếm, sủng ái.
Hít sâu một hơi.
Khát khao sống mạnh liệt dâng lên.
Một đoạn thời gian nữa, Phương Kiều Kiều kia mới xuyên đến.
Chậc.
Cô lại thở ra một hơi.
"Nam Diễm đây sao? Dì có nghe nhắc về con" Huỳnh Thanh nhìn cô một cách trìu mến.
"Dạ con chào dì ạ" Nam Diễm ngoan ngoãn, gật đầu.
Huỳnh Thanh, phu nhân Phương gia, vợ của Phương Thanh Sơn, mẹ Phương Kiều Kiều. Nếu không biết trước cốt truyện, cô thực sự đã bị bà ta lừa gạt bởi dáng vẻ hiền lành kia.
Cô biết rõ, Huỳnh Thanh là một kẻ trịch thượng, luôn xem thường những người kém hơn bà ta, xu nịnh, giả tạo. Bà ta từ đầu đã không thích Nam Diễm, nghe Phan Khuynh Vân kể về gia cảnh lúc trước của cô, trong lòng lại càng xem thường cô hơn.
Nam Diễm nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ha.
Diễn rất hay.
Tiếp tục phát huy.
"Chào cậu, mình là Kiều Kiều" giọng nói trông trẻo kia một lần nữa phát lên, Nam Diễm còn chưa kịp phản ứng, cánh tay liền bị bắt lấy, lây nhẹ.
"Chúng ta kết bạn có được không?" "Phương Kiều Kiều" dùng dáng vẻ thân thiết nói chuyện.
"Dì Vân, con vừa nhìn liền thấy rất thích Nam Diễm, sau này, con có thể thường xuyên sang nhà chơi với bạn ấy được không ạ?" Không để Nam Diễm kịp trả lời, "Phương Kiều Kiều" tỏ ra ngoan ngoãn, giọng nũng nịu nhìn Phan Khuynh Vân.
Nam Diễm: "???"
Gì đây? Ra chỗ khác chơi.
Tha cho cô đi.
Cô quyết tâm làm người qua đường rồi mà.
"Được được" Phan Khuynh Vân nghe vậy cũng vui vẻ mà đồng ý.
"Tiểu Diễm, đây là Kiều Kiều con gái của dì Thanh đây, hai đứa cứ làm quen với nhau đi." Phan Khuynh Vân rất muốn Tiểu Diễm nhà mình có bạn, dù gì, cô về Diệp gia đã lâu nhưng đến một người bạn cũng không có, suốt ngày chỉ ở trong nhà. Bà sợ cô cô đơn nên khi nghe "Phương Kiều Kiều" nói, rất nhanh liền đồng ý.
Một bên khác, Nam Diễm bây giờ trong lòng hơi khó hiểu, "Phương Kiều Kiều" này vốn dĩ là người không dễ dàng chủ động kết bạn như vậy. Cái giọng nũng nịu, bộ dáng ngoan ngoãn, hiền lành kia khiến Nam Diễm nghi ngờ "Phương Kiều Kiều" đã bị người ta xuyên vào.
Lát sau, Nam Diễm liền biết bản thân đã nghĩ nhiều, ánh mắt của "Phương Kiều Kiều" không giấu nỗi tâm tư của mình, điệu bộ kia là giả, muốn kết bạn với cô cũng là giả.
Nam Diễm bắt đầu đề phòng, cô không biết cái nữ phụ này rốt cuộc có ý đồ gì.
"Phương Kiều Kiều" được xem như phiên bản mini của Huỳnh Thanh, Nam Diễm thật không thể hiểu nổi, cô bé xinh đẹp như thế lại bị gia đình nuôi dạy một cách sai lệch.
Mưu mô.
Toan tính.
Giả tạo.
Đối với một cô nhóc 12 tuổi có phải là hơi quá rồi hay không?