Ngày thứ ba trên đảo, Nam Diễm phát hiện ở đây có một ngọn núi rất đẹp, không gian trên đỉnh núi được bao phủ bởi các gợn mây trắng tạo nên khung cảnh nhẹ nhàng, bình yên.
Nam Diễm cũng không ngờ một nơi như thế này lại tồn tại một ngôi chùa ở tận trên cao. Một mình lang thang xung quanh, ở đây trông có vẻ đìu hiu, vắng vẻ xem ra không nhiều người biết đến.
Cổ thụ đổ bóng, hương hoa thoang thoảng trong không khí làm cảnh sắc thêm thanh tịnh, lãng đãng. Khuôn viên rộng lớn, Nam Diễm thơ thẩn đi khắp nơi, đã rất lâu không được đến những nơi thế này.
Nhớ lại kiếp trước, sau khi nhận được kết quả chuẩn đoán mắc ung thư, chuỗi ngày xạ trị cũng bắt đầu, gia đình vẫn luôn ở cạnh cô trong suốt thời gian ấy. Nhìn ba mẹ tiều tụy chỉ sau một đêm, Nam Diễm không dám khóc cố giữ cho mình một tâm trạng tích cực nhất có thể.
Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, cô sẽ khỏe lại rất nhanh.
Cho đến một ngày, khi đưa tay chạm lên đầu mình, cô nhận ra chỗ đó không còn gì hết, nó trống rỗng, nhẵn nhụn.
Mái tóc mà mẹ cô yêu thích không còn nữa, Nam Diễm không cười nữa...
Nằm trong bệnh viện ngày qua ngày, thông qua ô cửa sổ cạnh giường bệnh, thật muốn chạy trốn. Nam Diễm có một giấc mơ về một bản thân khỏe mạnh, kiên cường lại vui vẻ hồn nhiên, đi thật nhiều nơi, sống một cuộc đời như mong muốn, mặc chiếc váy cô thích gặp người cô yêu...
Chưa kịp hạnh phúc ... giấc mơ tan biến.
Tiếng chuông chùa vang lên, quay về với thực tại, Nam Diễm vẫn đi trong vô thức, lúc nhận ra thì bản thân đã đến một cái đình nhỏ cạnh điện thờ chính. Bên trong mái đình một lão hoà thượng già đang ngồi thiền, trang phục có mấy phần khác với các thầy tu khác, phong thái trang nghiêm, hiền hòa, trên tay mang theo một chuỗi tràng hạt dài.
Có lẽ ông ấy là trụ trì của ngôi chùa.
"Nữ thí chủ từ đâu đến đây?"
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra khiến Nam Diễm dừng bước, cô quay lại nhìn lão hòa thượng.
"Thật xin lỗi, con chỉ vô tình ngang qua, đã phiền ngài rồi."
Đôi mắt già cõi từ từ hé mở, hòa thượng già im lặng nhìn cô, tình thế khó xử Nam Diễm không biết làm gì thì người kia lại nói.
"Nếu đã được sống lại, ắt là ý trời."
Như không tin vào tai mình, đôi mắt cô mở to nhìn ông ấy, miệng mấp máy.
"Làm sao có thể..."
Lão hòa thượng chậm rãi đi về phía Nam Diễm, nở nụ cười hiền hòa: "Chỉ mong thí chủ đừng lãng phí cơ hội."
Tay Nam Diễm bắt đầu run rẩy, báu chặt vào mép quần, bí mật mà cả đời này cô muốn giấu kín thế mà ông ấy lại biết. Âm thanh kẹt ở cổ họng, Nam Diễm chỉ có thể trơ mắt nhìn lão hòa thượng dần đi xa, cho đến khi bóng hình dần khuất sau đám cây cổ thụ giọng nói của lão một lần nữa vọng đến...
"Một số việc ý trời đã định, dù cố cũng không thể tránh."
Giữ vùng trời rộng lớn, Nam Diễm bất động đứng đó, tâm trí trống rỗng mặc cho cái nắng giữa trưa chiếu thẳng vào người...
Tiếng chuông một lần rồi lại một lần vang lên, nỗi bất an cồn cào trong lòng ngực, cố ép bản thân bình tĩnh, tay Nam Diễm bám chặt vào thành cầu thang từ từ xuống núi.
Khoanh nắng cuối cùng bám vào chân ghế, Nam Diêm ôm cốc cà phê mua vội từ cửa hàng ven đường dưới chân núi. Ngồi trên ghế không biết thời gian trôi qua bao lâu chỉ biết cà phê đã nguội ngắt, lời nói của lão hòa thượng lặp lại mãi trong đầu Nam Diễm, thoáng thoáng cô lại rùng mình một cái.
Phải, cô không nên lãng phí bất kì cơ hội nào cõ lẽ ông trời đang cố bù đắp cho những mất mát của cô ở kiếp trước nhưng câu nói "ý trời đã định không thể tránh" kia là thế nào.
Là kết cục của cô hay một điều gì khác...
Lỡ dở với cốt truyện trong đầu, sóng gió chưa qua đi, Nam Diễm biết tương lai vẫn lờ mờ phía trước.
Có lẽ ngâm nắng quá lâu, đầu Nam Diễm cảm thấy hơi nhức, tay giữ điện thoại, trên đó là cuộc gọi nhỡ lần thứ mười hai của Yên Trà.
"Alo, Nam Diễm, cậu đang ở đâu thế? Gọi cho cậu mãi không được."
"Mình không sao, chỉ đi lung tung thôi ... mình về ngay."
---
Đảo Hades, tám giờ ba mươi phút tối, tiệc bể bơi bắt đầu.
Bình thường Nam Diễm không thích những bữa tiệc như thế nhưng có lẽ cuộc gặp gỡ kia khiến cô muốn được giải tỏa đôi chút nên quyết định tham gia.
Tới nơi, Nam Diễm không ngần ngại bước vào, âm nhạc ì đùng chói tai, ánh sáng lập lòe chớp nháy, Nam Diễm bỏ qua Yên Trà đã nhập cuộc vui từ lâu, cô đi đến một chỗ khuất tầm nhìn, ngồi xuống quan sát xung quanh.
Không lâu sau, "Phương Kiều Kiều" cũng xuất hiện, sự xinh đẹp của cô ta thu hút mọi ánh nhìn, váy suông đen ôm chặt vào cơ thể, mái tóc dài buông xõa ẩn hiện bờ vai trắng noãn, "Phương Kiều Kiều" cười một cái liền khiến người ta điêu đứng.
Thật sự rất đẹp.
Người đến ngày càng đông, âm thanh lộn xộn đánh thẳng vào tai, cốt truyện như cài sẵn báo thức chạy xẹt trong đầu Nam Diễm.
Nam Diễm ngước mặt lên trời thở hắt ra một hơi.
Mẹ!
Đúng là những bữa tiệc như thế này thích hợp để gây chuyện mà...
Trong lúc mọi người say sưa đung đưa theo nhạc, Nam Diễm vẫn ngồi một mình, mặt mày tựa mặt hồ phẳng lặng nhưng đáy lòng đã loạn cào cào lên hết.
Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh.
Nam Diễm chụp lấy ly nước bên cạnh đưa lên uống một ngụm, trong khi miệng vẫn còn một họng nước chưa kịp nuốt xuống, hòa lẫn cùng âm nhạc sôi động, một giọng nam phát ra.
"Tôi có thể ngồi cùng em không? Thưa tiểu thư..."