Trời đã quá khuya, trong căn nhà rộng lớn, chỉ có cô và nam chính đại nhân.
Cô nam quả nữ.
Lạnh lẽo, thật là lạnh lẽo, thích hợp để giết người giấu xác...
Nam Diễm ngồi trên giường, giật nảy mình vì cái suy nghĩ đáng sợ kia. Lắc lắc đầu, trấn định bản thân một hồi liền quyết định đi tắm.
Phòng tắm sạch sẽ, Nam Diễm quan sát hồi lâu, ánh mắt liền dừng lại trên kệ.
Căn phòng kia trang trí màu hồng đã thôi đi, vậy mà ở đây còn có sữa tắm nữ nữa.
Khụ
Diệp Cảnh Ninh này...sở thích cũng thật đặc biệt.
Như có điều suy nghĩ, Nam Diễm vẻ mặt chấn kinh, cmn hay là thằng cha này nuôi tình nhân?
Không đúng, trong truyện có viết Diệp Cảnh Ninh giữ thân như ngọc, sống chết chờ đợi Phương Kiều Kiều mà.
Chậc.
Chắc chắn là sở thích.
Nam Diễm dẹp đống suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu xuống, chuyên tâm chính sự.
Trong không gian, hơi nước bay lên làm mờ đi tấm gương lớn, trên đó, ẩn hiện dáng người mềm mại cô gái.
Từ phòng tắm bước ra, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người trong góc phòng, Nam Diễm xém chút té xỉu tại chỗ.
"Anh Cảnh Ninh... có chuyện gì sao?"
Sao hắn lại vào đây?
Mẹ ơi! Còn đáng sợ hơn gặp ma nữa.
"Bạn nhỏ lại đây." Diệp Cảnh Ninh bộ dáng lười biếng, tựa lưng ngồi trên ghế.
Nam Diễm tuy không quá cao nhưng cơ thể phát triển khá tốt, chỗ cần nở thì nở, cô mặc trên người quần áo Diệp Cảnh Ninh mua khi nãy, áo không quá dài vừa vặn ngang đùi.
Do mới tắm xong, khuôn mặt Nam Diễm hơi ửng đỏ, tóc vẫn còn ẩm ướt, cổ áo có vẻ hơi rộng, lệch sang một bên vai.
Không để ý đến dáng vẻ hiện tại của mình, cô chầm chậm tiến lại nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với người kia.
Đột nhiên lòng bàn tay dần ấm lên, Nam Diễm nhìn ly sữa trong tay mình, liếc mắt nhìn hắn.
"Uống sữa." Diệp Cảnh Ninh mặt mày lãnh đạm, thật lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói hơi khàn: "Bạn nhỏ, em nên ăn nhiều một chút như thế mới mau lớn"
Nam Diễm khó hiểu nhìn hắn, ù ù cạc cạc gật đầu, chưa kịp nói cảm ơn liền thấy Diệp Cảnh Ninh không nói không rằng rời đi rất nhanh.
Nam chính thật khó hiểu a, vào đây chỉ để đưa sữa?
Bên kia, trong căn phòng lớn, hô hấp Diệp Cảnh Ninh nặng nề, miệng đắng lưỡi khô, đưa tay nới lỏng cổ áo
Lát sau, hắn đột ngột tiến đến bàn làm việc, lấy ra một quyển Bộ luật Hình sự cỡ lớn, lật đến một trang, miệng cứ lẩm bẩm một câu không rõ ràng.
-Ập-
Diệp Cảnh Ninh thô bạo vứt quyển sách sang một bên, khuôn mặt âm trầm tiến vào phòng tắm...
-----------
Bên này, Nam Diễm mệt mỏi nằm trên giường, thim thím ngủ, tiếng đồng hồ tích tắc, bên ngoài trời bắt đầu nổi giông.
Thời tiết tối nay có vẻ xấu.
Căn nhà lại hiện lên lạnh lẽo, thật lạnh lẽo, thích hợp để giết người giấu xác.
Cái suy nghĩ âm trì kia như mắc kẹt trong đầu Nam Diễm, giấc ngủ cứ thế bắt đầu chập chờn.
Đèn ngủ le lói, không gian im bặt, bỗng trong nhà vệ sinh tiếng nước chảy phát lên.
Thân hình cô cựa quậy.
Tiếng nước?
Không phải chứ, sau khi tắm xong, cô nhớ đã khóa kĩ vòi nước rồi mà.
Nam Diễm uể oải mở mắt, đang định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh kiểm tra thêm lần nữa thì âm thanh kia biến mất, căn phòng lại tĩnh mịch như vốn có.
Nghĩ nghĩ chắc có thể mình nghe lầm, cô thở ra một hơi, nằm xuống ... một lần nữa tiếng ào ào lại phát lên.
Lúc này, Nam Diễm đã đôi phần thanh tĩnh, cẩn thận lắng tai nghe.
-Lạch cạch, lạch cạch-
Trong nhà vệ sinh trống không, tiếng dép bước đi đều đều vang lên, người trên giường không dám thở mạnh.
Âm thanh một lần nữa biến mất, bầu trời bên ngoài lóe lên vài tia sét nhỏ.
Bỗng nhiên, Nam Diễm cảm thấy ớn lạnh, da gà nổi lên từng đợt, hòa trong tiếng mưa rơi lã chã bên ngoài, hình như ....
Cô nghe thấy tiếng một ngón tay người cào trên tường trong phòng tắm.
Nam Diễm giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo, bàn tay trong chăn nắm thật chặt cố ép bản thân bình tĩnh. Hít sâu một hơi, đang định ngồi dậy đi kiểm tra, lúc này Nam Diễm chợt phát hiện bản thân không thể động đậy.
Trạng thái này giống hệt những câu chuyện kinh dị cô từng nghe.
Mẹ ơi, không phải chứ, cô là đang gặp ma sao?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm từ từ mở, phát ra từng đợt ken két như thiếu dầu, sau cánh cửa, một cái gì đó đang dần ló ra. Nam Diễm sợ sệt, run rẩy không ngừng ngay cả răng cũng canh cách va vào nhau.
Cơ thể tuy không nhúc nhích được nhưng đầu thì có thể.
Như bị một cái gì đó thôi thúc, Nam Diễm nhìn sang.
Cô đột nhiên run rẩy kịch liệt hơn, mắt mở to chấn kinh, muốn hét lên nhưng âm thanh lại bị kẹt ở cổ họng.
Cô thấy rồi.
Thấy nó rồi.
Là một cái đầu.
Là cái đầu của phụ nữ, khuôn mặt kia trắng dã đang không ngừng nhoẻn miệng cười với cô....
-Ầm-
Tia sét giáng xuống, Nam Diễm ngồi bật dậy, không ngừng ôm lấy trái tim, hít thở từng ngụm, mồ hôi túa ra ướt cả mảng áo sau lưng, cô co ro ngồi trên giường, đưa mắt nhìn sang hướng phòng tắm, chỗ đó không có thứ gì.
Lại là ác mộng.
Cmn, có phải là quá xui xẻo rồi không?
Cô còn chưa kịp ổn định tinh thần bỗng một âm thanh "Rầm" cực lớn phát ra từ ban công.
Tay chân run lẩy bẩy, mắt hướng ban công mà nhìn đến, hệt như Nam Diễm đã nghĩ, nơi đó có một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Nam Diễm: Douma!
"Á"
Tiếng hét chói tai vang vọng.