Trên bàn ăn, khung cảnh dùng bữa rộn ràng, Diệp phu nhân dường như rất hài lòng với cô con dâu tương lai mà mình đã chọn, bà trò truyện, nói cười vui vẻ không ngừng với Dương Nhã Đoàn, lâu lâu bà lại kéo Diệp Cảnh Ninh vào câu chuyện.
Nam Diễm nhìn một màn này, khóe môi giật giật, đây không phải là cảnh...gái nhà lành Diệp Cảnh Ninh đang bị gia đình ép gã sao?
Tuy nói như vậy, nhưng có lẽ Dương Nhã Đoàn lại không có mấy phần vui vẻ cho kham.
Vì sao ư?
Tốn công nấu một đống thức ăn như thế, Diệp Cảnh Ninh ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho ả.
Bản thân ả không đẹp sao? Không đủ thu hút sao?
Dương Nhã Đoàn thầm tức giận trong lòng, người đàn ông này quá khó gần, hôm nay một chút tiến triển cũng không có. Rất nhanh sau đó, Dương Nhã Đoàn liền tự trấn an bản thân, có Diệp phu nhân bên cạnh, rất nhanh thôi Diệp Cảnh Ninh sẽ thuộc về cô ta.
Đột nhiên, ánh mắt Dương Nhã Đoàn hướng về Nam Diễm đang say sưa ăn uống, đôi mắt xinh đẹp kia hơi híp lại.
Xem ra con nhỏ này không tầm thường...
Nam Diễm: "..." Nhìn cô làm gì?
Chị gái xinh đẹp, cô nhìn như vậy làm tôi hơi hoảng đó nha.
Sứ mệnh ăn uống kết thúc, Nam Diễm liền vội vàng trở về phòng, đại khái cô không muốn dính liếu đến buổi xem mắt tại gia của nam chính.
Biết đâu, cái hào quang nữ phụ này của cô lại phát huy mấy cái sự việc quái gỡ thì sao?
Cô không muốn đâu.
Cá mặn Nam Diễm lẳng lặng nhiều chút...
- -----------
Đến tối, cảm thấy bụng có hơi trướng, Nam Diễm quyết định đi bộ tiêu cơm.
Vừa đi ngang qua thư phòng, một vài âm thanh phát ra, bước chân cô thả chậm lại, cô len lén nép vào bên cạnh, cửa phòng chưa đóng chặt, vẫn hé ra một đoạn.
"Mẹ nói rồi, Nhã Đoàn mẹ rất ưng ý, con không chịu cũng phải chịu cho mẹ"
Giọng Phan Khuynh Vân có vẻ hơi tức giận, bà bất lực nhìn đứa con trai cứng đầu của mình.
"Nè... con có nghe mẹ nói không?"
"Cảnh Ninh"
Diệp Cảnh Ninh ngồi trên ghế, tập trung vào đống giấy tời trên bàn, tay viết viết không dừng.
"Con không thích"
"Nhã Đoàn có chỗ nào không tốt chứ? Gia thế, học vấn, ngoại hình đều suất sắc, tính tình lại hiền lạnh, con cứ thử tìm hiểu xem"
Diệp phu nhân cố gắng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Con không"
"Cảnh Ninh à..."
"Không"
"Cái thằng cứng đầu này, mẹ quyết rồi, không cần tìm hiểu gì hết, Nhã Đoàn sẽ là con dâu tương lại nhà này"
Giọng bà mang theo chút kiên quyết.
Nghe đến đây, tay cầm bút của Diệp Cảnh Ninh dừng lại, hắn ngước mắt nhìn lên:
"Nếu mẹ thích thì mẹ lấy đi, con không lấy"
Diệp phu khóe môi giật giật, bà thật sự bội phục thằng con nhà mình rồi, đã gần 30 rồi, ngay cả một cô bạn gái cũng không có...
Nói đến đây, Phan Khuynh Vân như nghĩ đến cái gì đó, bà hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Diệp Cảnh Ninh, tay bà hơi siết chặt, giọng nói hơi run:
"Cảnh Ninh... có phải con thích đàn ông không?"
Nam Diễm nãy giờ, đang nghe lén bên ngoài, cũng chấn kinh.
Douma!!!
Nam chính đại nhân thích nam?
Cmn, truyện ngôn tình giờ thành đam mỹ rồi sao?
Ông trời ơi... con thích quá đi.
Diệp Cảnh Ninh cũng không hiểu nổi mạch não của mẹ mình, hắn lạnh giọng: "Mẹ đừng có suy đoán lung tung"
"Con trai... không sao, mẹ rất thoáng, mẹ chấp nhận được, con đừng giấu mẹ"
Nam Diễm: Đúng đúng, cô cũng chấp nhận.
Tựa như không thể nghe nỗi nữa, Diệp Cảnh Ninh, mặt mày nghiêm túc, hắn nghiến răng mà lên tiếng: "Con không"
Nam Diễm vẻ mặt hơi thất vọng...
Diệp phu nhân kiên trì thật lâu, thuyết phục con trai mình nhưng cũng không lây chuyển được gì.
Rất nhanh, buổi trò chuyện đi vào ngõ cụt, bà bất lực mà đi ra, Nam Diễm nhanh chống thẳng lưng, co cẳng chạy về phòng...
Nằm trên giường lớn, cô lăn qua lăn lại mấy đợt, không ngủ được, bụng cô khó chịu a.
Đồ ăn có độc sao?
Không
Là cô tới tháng...
Thật mệt!
Đến tận khuya, Nam Diễm vẫn không thể chợp mắt, mon men đi xuống lầu, bụng không tốt, cô tìm chút nước ấm cho bình ổn lại.
Vừa đi xuống, một bóng người ngồi giữa phòng khách khiến cô hơi giật mình, khi kịp nhận ra đó là ai, Nam Diễm vội vàng xoay lưng định chạy đi thì bị người kia gọi lại.
"Bạn nhỏ"
Bạn nhỏ bạn nhỏ, cô sắp ám ảnh tới nơi rồi đây này.
Có thôi đi không?
"Anh Cảnh Ninh, trùng hợp..."
"Lại đây"
Giọng người kia khàn khan, trầm ấm.
Không! Ngu hay sao mà lại.
"Nam Diễm"
Người kia lại gọi, đáy lòng Nam Diễm nổi lên từng hồi chuông báo động, cô vẫn bất động tại chỗ hồi lâu, trong đầu không ngừng cào loạn lên, rốt cuộc cô nên đi lại hay không nên.
Chưa kịp quyết định, thì người kia đã từ ghế sofa đứng lên, dần tiến lại gần, nương nhờ ánh sánh le lói, dáng người cao lớn, rắn rỏi như ẩn hiện trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp đến bức người xém chút làm Nam Diễm không chống đỡ nỗi.
"Có... có chuyện gì sao anh Cảnh Ninh?"
Lúc này Diệp Cảnh Ninh đã tiến lại đứng trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương thanh nhã của hắn cứ thế thoang thoảng trước mũi cô.
"Vừa thấy anh là muốn trốn?"
Khuôn mặt Diệp Cảnh Ninh không có gì là biến hóa, hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt thanh lãnh kia không ngừng dao động, quan sát cô.
"Em... không có"
Anh nghĩ đúng rồi đó nhưng cô có thể thừa nhận sao?
Không nha.
Khóe môi hắn hơi cong nhẹ, nhẹ đến nỗi khó mà nhận ra: "Nghe lén có vui không?"
Má!
Cô sợ thằng cha này rồi nha.
Nam Diễm cố trấn định bản thân: "Hã... nghe... nghe gì cơ? Em... em không hiểu?"
Diệp Cảnh Ninh hắn cảm thấy hơi buồn cười, nhóc con mỗi lần nói dối sẽ lắp bắp như thế.
Hắn đưa tay vén gọn mấy sợi tóc tán loạn trên má Nam Diễm sang một bên, giọng thầm thì: "Anh nhìn thấy"
Nam Diễm cứng đờ tại chỗ, đại khái cô cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, hào quang nữ phụ làm việc quá năng suất a... nghe lén mà cũng bị phá hiện.
Nhưng cô có thể thừa nhận sao? Tất nhiên là không nha.
Vẫn là cái chiêu cũ, Nam Diễm vờ ngáp một cái: "Haiz, thật buồn ngủ nha... anh Cảnh Ninh ngủ ngon"
Nam Diễm nhanh chống quay lưng chạy trối chết, đau bụng, khó chịu gì đó cũng quên mất...
Bảo toàn tính mạng cái đã.
Diệp Cảnh nhìn một tràng cảnh quen thuộc, hắn thở ra một hơi, tay bóp bóp mi tâm: "Lại chạy"
Nam Diễm, em tốt nhất đừng để bị bắt lại...