Nam chính của ngọt sủng văn phải là một người mạnh mẽ và quyền lực, Đường Mặc Linh cũng vậy, tính cách được miêu tả là mưa nắng thất thường, trời sinh đa nghi, có thù tất báo.
Anh vô tình bị thương và được Mục Tuyết cứu, lúc đầu anh cũng nghi ngờ Mục Tuyết nhưng sau đó lại cảm động trước sự ngây thơ và tốt bụng của cô.
Sau khi được chữa trị liền độc sủng một mình Mục Tuyết, đối xử đặc biệt với cô, cưng chiều một đời, ngoại trừ ngọt ngào chính là diệt trừ cặn bã.
Một trong những cạn bã đó, Mục Kinh Trập là một ví dụ điển hình.
Chuyện này còn chưa kết thúc, bà Mục vừa nhìn thấy cô liền mắng: "Mỗi ngày đều về nhà mẹ đẻ, tôi không biết, còn tưởng cô chưa lấy chồng, trở về liền biến thành tên trộm vặt, lấy trộm váy của Mục Tuyết."
Cùng là cháu gái, bà Mục chỉ cưng chiều Mộc Tuyết, sự thật chứng minh bà ấy có tầm nhìn xa, trong cả thôn, Mục Tuyết là người có triển vọng nhất, cô ấy đã tốt nghiệp cấp 3 và là nữ giáo viên duy nhất trong thôn.
Mục Tuyết ngay từ đầu đã không thích Mục Kinh Trập, lại càng thêm ghét hơn khi nguyên chủ cướp đi Thiệu Kỳ Hải, trong lòng cô ấy, cô ấy không cần nguyên chủ cũng không có tư cách cướp.
Mục Kinh Trập nói rằng cô nhất định sẽ trả lại nó, nhưng bà Mục vẫn quở trách không ngừng, Lý Chiêu Đệ cùng ba Mục, Mục Đằng, và em trai Mục Hàn giúp nói đỡ cũng vô ích.
Mắng toàn những lời khó nghe, cơm nước cũng bày ra xong, Mộc Tuyết mở miệng ngăn cản, "Bà nội, quên đi, ăn cơm trước đi, Kinh Trập thích con liền cho con bé."
Mộ Tuyết Văn nhẹ giọng nói xong, nhìn về phía Mục Kinh Trập, "Chỉ là Kinh Trập, lần sau muốn lấy thì đừng im lặng, nói với chị một tiếng."
Đường Mặc Linh nghe vậy cười lạnh một tiếng, "Mục Tuyết, kẻ trôm cắp nên chặt tay đi, nếu không sẽ không nhớ lâu, lần sau nhất định lại trộm."
Mộc Tuyết vội vàng kéo Đường Mặc Linh, "Chỉ là một bộ váy cũ."
Bà Mục hừ một tiếng, "Chẳng phải từ nhỏ đã được thừa hưởng rồi sao?"
Lý Chiêu Đệ không chịu được mất bình tĩnh, bị Mục Kinh Trập giữ lại.
Đây đều là tác phẩm của nguyên chủ, cô có biện hộ cũng vô dụng, cuối cùng chỉ bị Lý Chiêu Đệ mắng một trận, không có cơm ăn mà thôi.
"Con về sau sẽ không làm."
Cô nhìn Mục Tuyết, "Em sẽ trả váy, còn có những thứ khác."
Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng cười khẩy của Đường Mặc Linh.
Nó giống như đúc lời cười nhạo mà cô nghe thấy trước khi bước vào Mục gia.
Mục Kinh Trập chắc chắn rằng đây là người vừa cười nhạo 'hoàng hoa đại khuê nữ'.
Xui xẻo.
Nói là hưởng ké một chén canh gà, kết quả lại cọ xát được một thân lông gà.
Mục Kinh Trập không thể ở lại lâu hơn, nhanh chóng rời đi.
Sau lưng còn truyền đến giọng nói quái gở của bà Mục, nói cô chỉ biết ăn, chén không rửa.
Mục Kinh Trập vờ như không nghe thấy.
Ăn cái gì nha, đến một ngụm canh cô còn chưa húp.
Quả nhiên không trở về Mục gia là điều đúng đắn, Mục gia sớm muộn sẽ gặp đại nạn.
Không nghi ngờ gì nạn nhân nhất định sẽ là bà Mục, còn hung thủ... dĩ nhiên là cô.
Mục Hàn đuổi theo cô ra ngoài, nhét cho cô một miếng ức gà mà cậu được chia.
"Chị, chị ăn đi."
Cậu cũng được miếng này, thấy chị gái không có nên giấu vào trong tay áo đưa cho chị.
Mục Hàn năm nay mười bảy tuổi, dáng người khá cao, nhưng gầy như một cây sào tre.
"Sau này chị giết gà, em có thể tới ăn, bảo đảm ăn no."
"Được." Mục Hàn cười cười, cũng không quá coi trọng.
Mục gia.
Mục Tuyết nhìn bóng lưng Mục Hàn đang đuổi theo, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Đối với một người chị gái như Mục Kinh Trập, Mục Hàn vẫn đối xử tốt, không hề phớt lờ cô ấy.
Đường Mặc Linh nhìn chằm chằm Mục Tuyết, thấy vẻ mặt của cô, trầm giọng nói.
"Tôi đi ra ngoài một lát."
"Anh đi đâu?"
"Giúp cô báo thù."
Đường Mặc Linh nói xong liền rời đi, Mục Tuyết ngăn cản không kịp, đành phải đuổi theo.
"Đường Mặc Linh, đừng chỉ động một chút lại trả thù."
Đường Mặc Linh lắc đầu, "Được rồi, tôi chỉ đi vệ sinh một lúc, cô mau trở về đi."
Mục Tuyết nghe xong đỏ mặt chạy về.
Đường Mặc Linh quay lại, chỉ còn lại một nụ cười lạnh trên mặt.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đã nghe rất nhiều về những gì Mục Kinh Trập đã làm với Mục Tuyết. Đối với lại phụ nữ độc ác không biết xấu hổ như thế này, anh ta đã thấy rất nhiều, vì vậy anh ta phải dạy cho cô một bài học để trả thù cho Mục Tuyết.
Đêm tối trong mắt Đường Mặc Linh lại như ban ngày, anh nhanh chóng đuổi kịp Mục Kinh Trập, sau đó lấy ra một cái ná cao su.
Không chút do dự, bắn vào cổ tay của Mục Kinh Trập.
Này thì trộm, này thì cướp đồ của Mục Tuyết.
Vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ muốn lấy người thành phố thì nên học cách cư xử trước đã.
Độ nhắm bắn của Đường Mặc Linh rất chuẩn xác.
Mục Kinh Trập vừa vặn di chuyển tay, tránh không trúng cổ tay, nhưng bị đập vào mu bàn tay, đèn pin lập tức rơi xuống đất.
"Ai?" Cầm đèn pin chiếu lên lại, chỉ thấy một gốc cây, không thấy người, một viên đá khác lại bay tới.
Lần này nó trực tiếp bắn vào ngực của Mục Kinh Trập.
"Oái..." Cô chỉ mặc nội y tự chế, vì đau mà cúi xuống xoa xoa.
Đường Mặc Linh, người đang định tiếp tục nhắm run rẩy khi nhìn thấy, người phụ nữ này!
Vị trí sai thực sự là do anh, nhưng làm thế nào cô ấy có thể... xoa?
Phân tâm lần một, vèo một cái, hòn đá được bắn đi lại bị chệch hướng.
Vừa vặn đáp xuống... mông của Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập giật mình.
Người không biết xấu hổ này từ đâu đến? Lưu manh a.
Mục Kinh Trập nghiến răng tắt đèn pin, nhặt một nắm đá và củi bên đường, dùng sức ném qua.
Liền nghe một tiếng kêu thảm truyền đến.
"Ta cho ngươi chết, lưu manh!"
Mục Kinh Trập đuổi theo, hạ quyết tâm thiến anh ta, kết quả không tìm được người.
Cô dùng đèn pin tìm một lúc cũng không thấy, không tình nguyện đi về.
Đợi cô đi xa, trên cây truyền đến một số tiếng động.
Đường Mặc Linh đứng trên cây, nhìn Mục Kinh Trập đi xa, anh cảm thấy bên dưới ớn lạnh, vô thức khoanh chân lại, khi nhìn thấy cánh tay sưng tấy, sắc mặt trở nên khó coi.
Tay anh gần như bị gãy.
Mấy viên đá lẻ tẻ kia ném vào người cũng đau nhức.
Mục Kinh Trập, người phụ nữ này bị gì vậy?
Một lúc sau, Đường Mặc Linh không được tự nhiên trở lại Mục gia.
Bầu không khí trong Mục gia cũng rất kì quái, nguyên nhân của việc này là hai chiếc đũa cắm trên bàn ăn nơi Mục Kinh Trập đang ngồi.
Đôi đũa cắm sâu xuống bàn ăn, chỉ lộ ra một phần nhỏ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ lão phu nhân, sau đó nghe Lý Chiêu Đệ nói, nhất định là không phải Mục Kinh Trập làm.
Đường Mặc Linh: "..."
Chuyện này là sao nữa?
*****
Ngày hôm sau, vì Thiệu Kỳ Dương bận rộn không quay về, sau khi bốn người Thiệu Đông đến trường, Mục Kinh Trập cõng Thiệu Trung đi đến bệnh viện huyện.
Xuất phát vào sáng sớm, nhưng đến huyện thành thì đã gần trưa.
Qua bác sĩ kiểm tra, phát hiện Thiệu Trung không thể nói được không phải là vấn đề về thể chất.
"Dây thanh âm không có vấn đề gì, cậu bé là có thể nói được, có lẽ là nói muộn, sau này cô có thể cùng cậu bé nhiều nói một chút, khuyến khích cậu bé nói."
Mục Kinh Trập nghe xong ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Con nghe thấy chưa? Tiểu Trung, con có thể nói chuyện. Sau này con nên cố gắng nói nhiều một chút, ta sẽ tận lực cùng con nói chuyện."
Bởi vì lời dặn của bác sĩ, buổi chiều Mục Kinh Trập bận rộn ở huyện thành cũng không quên cùng Thiệu Trung nói chuyện.
Huyện không lớn, Mục Kinh Trập dành hai giờ để đi loanh quanh để kiếm mối.
Trước khi ra ngoài, cô tiện thể mang theo số hoa cài đầu còn lại không bán được, bán lung tung không được, liền nói họ mang từ các thành phố lớn về bán cho một cửa hàng bán giày dép, tóc và những thứ lặt vặt khác trong huyện.
Ông chủ còn lo lắng không bán được hàng, kết quả không bao lâu, ông đã bán được hết, liền cùng Mục Kinh Trập đặt mua một lô hàng khác.
Sau khi đồng ý với ông chủ giao hàng trong năm ngày, cô chạy đi chạy lại không ngừng để mua thêm một số hàng hóa.
Trở về nhà sau một ngày bận rộn, trời đã sắp tối.
Đón Mục Kinh Trập về nhà là Triệu Lan với khuôn mặt tức giận, đen như đít nồi, hai mắt tức đến đỏ rực.
"Mục Kinh Trập, ngươi trộm tiền của ta sao!"
Vừa nhìn thấy Mục Kinh Trập, Triệu Lan đã lao tới, ước gì có thể nuốt sống cô ngay lập tức.
"Mẹ, người nói cái gì vậy? Không phải nói không có tiền sao? Không có tiền sao có thể bị trộm?"
Mục Kinh Trập ngây thơ hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng cười nhạo, không sai, tiền là do cô lấy.