Thiệu Tây hung hăng trợn mắt nhìn Thiệu Đông và Thiệu Nam, cậu luôn biết rằng người em ba gian xảo, nhưng không ngờ rằng người anh cả cũng thay đổi, cũng không rủ theo cậu.
Cậu ậm ừ, rất không vui.
Mục Kinh Trập cho rằng cậu không muốn, vội vàng nói: "Có gọi hay không cũng không sao, gọi thế nào cũng được, không muốn gọi dì cũng có thể gọi chị."
Cô thích được gọi là chị, nghe rất trẻ đó nha.
Thiệu tÂY nghe thấy điều này liền trở nên lo lắng, "Ai nói con không muốn, con... con mới không gọi là chị, nó sẽ là rối loạn bối phận."
Cậu lẩm bẩm và ậm ừ gọi mẹ một cách mơ hồ, vừa nhanh vừa gấp gáp, như thể miệng cậu bị bỏng bởi từ mẹ, cuối cùng tiếng gọi hoàn toàn không nghe rõ.
Thiệu Trung thành khẩn hỏi: "Anh hai, em nghe không rõ, anh không muốn gọi mẹ sao?"
"Làm sao có thể!" Thiệu Tây tức giận: "Mọi người đều đổi cách xưng hô, anh đương nhiên cũng sẽ đổi."
Cậu lại nhìn Mục Kinh Trập và lẩm bẩm: "Nếu con không thay đổi xưng hô, người lại nghĩ rằng con không chào đón người, nhưng con không có ý đó."
Nói xong ngửa cổ đỏ mặt kêu: "Mẹ!"
Tiếng mẹ này hét rất to, làm lũ chim sẻ trên mái nhà giật mình, mấy con gà đang mò ăn cũng giật mình.
"Bây giờ có nghe thấy không? Nghe rất rõ à nha."
Thiệu Đông: "..."
Ai không biết tưởng gọi kẻ thù.
Mục Kinh Trập cũng cảm thấy như vậy, cô nhịn không được phụt một tiếng, "Ài, ta nghe thấy rồi."
Cô sờ sờ đầu Thiệu Tây, nhìn cậu đỏ mặt, vuốt tóc: "Có thể gọi mẹ là mẹ, mẹ rất vui."
Thiệu Tây lúc này mới hài lòng, được khen như vậy, trong lòng có chút luống cuống, không khỏi có chút đắc ý.
"Đương nhiên, có bao nhiêu người muốn con hét, nhưng con không có hét đâu đấy."
Sau đó Thiệu Trung ngẩng đầu, thành thật hỏi: "Có hả? Ai vậy? Anh hai?"
Cậu thực sự tò mò, bởi vì dường như không có người như vậy trong thôn.
Thiệu Tây: "..."
Cậu đánh thật mạnh vào đầu Thiệu Trung, vò rối tung mái tóc của cậu bé, hung ác nói: "Người mà em không biết!"
Mục Kinh Trập thở dài khi nhìn mấy đứa nhỏ náo loạn.
Chà, kể từ hôm nay, cô chính thức trở thành bà mẹ 5 con.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô muốn che mặt lại.
Nhớ cái lúc mới đến đây, đối mặt với năm đứa trẻ giống như một cái đầu lớn.
Cũng thề là chỉ làm bảo mẫu chăm sóc một thời gian, còn bây giờ... đừng nhắc đến nữa.
Nếu bạn bè hiện đại mà biết, chắc chắn sẽ nói cô bị điên, cô cũng thấy bản thân chắc cũng bị điện thật rồi.
Đó có lẽ là di chứng của việc chơi nhà chòi lúc nhỏ, dành làm mẹ quá nhiều.
Nhưng tiếng kêu mẹ này cô cũng đã chấp nhận, vì vậy cô phải có trách nhiệm hơn và không thể tùy tiện hối hận.
Mục Kinh Trập hạ quyết tâm, âm thầm nắm chặt tay.
Mấy đứa nhỏ liếc nhau một cái, trong mắt có hàm ý chỉ có đối phương mới hiểu được, bọn chúng cũng hạ quyết tâm, yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Những gì Thiệu Tây đã nói, chúng không thể tùy tiện nói ra, chúng thực sự muốn nói được làm được.
Cha ruột Thiệu Kỳ Hải không cần và bỏ rơi bọn chúng, bà nội và bác gái cả không quan tâm đến sống chết của bọn chúng, từng người một càng quá đáng.
Chỉ là Mục Kinh Trập, người không có quan hệ huyết thống với chúng, nhưng đã chăm sóc chúng, cũng đã quay về lại lần nữa.
Hôm nay Mục Kinh Trập quay trở lại, bọn chúng đều ghi nhớ.
Cả cuộc đời này, chúng sẽ không bao giờ phụ mẹ của chúng vì bất cứ lý do nào nữa.
Cha Thiệu Kỳ Hải cũng đã không cần và bỏ rơi mẹ của chúng, ông ấy không cần chúng cũng như mẹ của chúng.
Vậy thì từ nay chúng sẽ hiếu thuận với mẹ, tìm một người tốt hơn và đẹp trai hơn Thiệu Kỳ Hải, chỉ cần mẹ thích, chúng có thể đổi người liên tục cho mẹ
Thiệu Kỳ Hải có thể tìm những người phụ nữ khác, vậy thì chúng cũng sẽ để mẹ tìm những người đàn ông mạnh mẽ khác để xem ai sẽ lợi hại hơn trong tương lai.
Bọn chúng không tin, năm người vẫn không thể đánh bại cha mình.
Ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy trong lòng chúng: "Hô."
Ở phía bên kia, Thiệu kỳ Hải mơ thấy lửa.
Ngọn lửa nóng như thiêu đốt hắn.
Cũng không biết đó là một cảm giác hay một cái gì đó, Thiệu Kỳ Hải, người đang trốn trong thành phố, cảm thấy rất khó chịu khi mất ngủ trong vài đêm này.
Muốn khóc trong lòng, luôn mơ thấy mấy đứa con gọi mẹ.
Nghĩ đến trước đó không lâu là ngày mất của Bạch Lộ, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy khó chịu, mẹ bọn nhỏ đã mất, hắn lại không ở bên.
Lúc này, hắn rất biết ơn Mục Kinh Trập vẫn chăm sóc mấy đứa trẻ.
Thiệu Kỳ Hải thực sự muốn quay lại càng sớm càng tốt, nhưng điều đó không phụ thuộc vào hắn.
Sau khi mơ thấy chúng gọi mẹ trong nhiều đêm liên tiếp, đêm này chúng trực tiếp nằm mơ thấy lửa.
"Làm sao lại mơ thấy lửa?" Thiệu Kỳ Hải khó hiểu.
Sau khi thức dậy và không thể ngủ lại, Thiệu Kỳ Hải đứng dậy đi ra ngoài, lặng lẽ hút một điếu thuốc.
Để che giấu danh tính, hắn để râu và để tóc dài, giả làm người hút thuốc.
Nhưng hắn thật sự không giỏi hút thuốc, một lúc sau liền bị sặc, làm Giang Phong tỉnh lại.
"Anh Hải, ngủ không được à."
Thiệu Kỳ Hải gật đầu, vừa định nói lời xin lỗi vì đánh thức, lại nghe Giang Phong nói: "Lại nhớ đến chị dâu?"
Thiệu Kỳ Hải: "..." Những lời này hắn nên trả lời như thế nào đây?
"Anh không nói em cũng hiểu, em cũng rất nhớ mẹ." Giang Phong thở dài: "Không biết bà ấy hiện tại thế nào, em rất muốn nhắn cho bà ấy một câu."
"Chúng ta kết thúc sớm một chút rồi trở về đi." Giang Phong giúp Thiệu Kỳ Hải chạy một chuyến, Thiệu Kỳ Hải trước đó cũng chạy cho Giang Phong.
Mẹ Giang Phong sắc mặt không tốt, tóc đã bạc một nửa, nhìn bằng mắt thường rõ ràng đã già.
"Ừ." Giang Phong gật đầu, sau đó hỏi: "Anh Hải, có muốn em giúp anh đi nhìn một chút không?"
"Không được, quá mạo hiểm, chuyện này chúng ta làm trước đi, chúng ta sớm kết thúc sớm một chút rồi trở về."
Hắn nhìn trăng trên trời và nghĩ thầm.
Thiệu Đông Thiệu Tây Thiệu Nam Thiệu Bắc Thiệu Trung, ráng đợi thêm chút nữa thôi, cha sẽ quay lại sớm.
*****
Sau khi Mục Kinh Trập trở lại Thiệu gia, trời mưa liên tục trong nhiều ngày, cuối cùng đã quang mây tạnh.
Tâm trạng tốt hơn, thời tiết tốt hơn, hết mưa, bệnh của Thiệu Đông cũng khỏi.
Vì lý do này, dây chuyền sản xuất nhỏ mà Mục Kinh Trập đã dừng lại trong vài ngày vẫn tiếp tục hoạt động.
Ai cũng vui vẻ trở lại, cứ sợ tiền này sẽ không lấy được, nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Bởi vì trong lòng cao hứng, lúc tới đều mang theo một thứ gì đó, một vài trái lê hoặc dưa chua của nhà mình, sau đó bắt đầu làm việc một cách vui vẻ.
Mục Kinh Trập trở về Thiệu gia là một tin tức lớn trong thôn, một số không hiểu, một số nói rằng cô rất rộng lượng.
Nhưng dù sao, cuộc sống đang đi đúng hướng.
Mục Kinh Trập nhanh chóng bận rộn, nhưng cô rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Bọn trẻ dường như càng ngày càng bám lấy cô, à không, không chỉ bám lấy cô mà chẳng đi đâu cả, lúc nào cũng bám theo cô, nhìn cô, lôi kéo cô, như sợ cô chạy mất, làm bài cũng thỉnh thoảng đi sang nhìn cô một cái.
Cô lại bận rộn, từng người một thay phiên nhau nấp sau cánh cửa để lén quan sát, bọn nhỏ đó có thể được tạo thành một đám đông biểu tình.
Năm đứa trẻ lần lượt đến, Mục Kinh Trập đã bắt được tất cả.
Nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của chúng, Mục Kinh Trập tiếc rằng mình không có máy ảnh nên đã vẽ chúng vào sổ tay.
Đến giờ cơm trưa, Mục Kinh Trập đi làm cơm trưa, bọn nhỏ ở trong bếp trông chừng cô.
Trong thôn toàn là củi, than tổ ong cũng không có, đồ ăn nấu bằng củi này ngon hơn bếp từ rất nhiều, nhưng khói cũng nhiều.
Đây cũng là điều Mục Kinh Trập khó chịu nhất, mắt cô rất nhạy cảm, mỗi lần nấu xong mắt lại đỏ hoe.
Mấy đứa trẻ cũng tương tự, cứ dụi mắt là cô lại cho ra ngoài.
"Ra ngoài chơi đi, nơi này khói mù mịt, chuẩn bị xong sẽ gọi các con."
Chúng đã từng ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng lần này chúng không nghe lời.
"Không sao, không có khói gì cả." Chúng muốn nhìn mẹ mình.
Bâygiờ bọn chúng thích nhìn mẹ nhất, nhìn thấy mẹ mới yên tâm được