Đường Mặc Linh trước đây cũng thường xuyên đến, nhưng chưa bao giờ đến liên tục như vậy.
Đường Mặc Linh cũng biết có gì đó không ổn với bản thân, nhưng anh không thể kiểm soát nó.
Anh chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của Mục Kinh Trập và dụ cô ta báo thù, nhưng cuối cùng lại đem chính mình chìm đắm vào.
Anh chính là lo lắng cho Mục Kinh Trập, tức giận vì chuyện đã xảy ra với cô và vì lo lắng cho Mục Kinh Trập, anh nhất định phải tới gặp cô, nhìn cô một cái mới có thể yên lòng.
Đường Mặc Linh đã kiềm chế bản thân không đến vào ngày thứ ba, liền trút giận lên những người đã bắt nạt Mục Kinh Trập.
Bởi vì ép hôn không thành, cuối cùng Dương Khánh và Triệu Lan, bao gồm cả Thiệu Kỳ Vân, không bị kết án, nhưng bọn họ cũng lột được một lớp da.
Thiệu Kỳ Vân cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại thôn, liền trực tiếp quay trở về huyện thành.
Thiệu Kỳ Vân có ký túc xá của riêng mình, mặc dù đang trong kỳ nghỉ nhưng cô ta vẫn có thể sống ở đó.
Không ngờ khi đến trường, cô ta mới biết mình đã bị đuổi.
Trường học biết được việc cô ta đã làm, liền ra quyết định đuổi cô ta, thậm chí còn tìm người thay thế.
Công việc này không đòi hỏi quá nhiều về trình độ, có bao nhiêu người đang chờ, tốc độ thay thế rất nhanh.
Hành lý của Thiệu Kỳ Vân đã được đóng gói xong cho cô ta, cũng không cho phép quay lại kí túc xá, nói rằng sợ cô ta cũng đem mình ép gả cho mấy học sinh.
Thiệu Kỳ Vân sắp phát điên rồi, cô ta không biết làm thế nào mà tin tức lại đến được trường.
"Tôi bị oan, tôi không làm gì cả, sao có thể đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ Mục Kinh Trập cố ý đến gây chuyện để trả thù tôi sao? Là cô ta sao?"
Người gác cổng lắc đầu: "Ai là Mục Kinh Trập, tôi chưa từng nghe nói qua, cô đã làm gì thì trong lòng cô cũng rõ nhất, đừng làm loạn nữa, đi nhanh đi."
Trong hai ngày qua, trong trường lan truyền tin đồn Thiệu Kỳ Vân ép chị dâu góa bụa đi lấy người khác để lấy của hồi môn làm của riêng.
Nhà trường rất coi trọng, yêu cầu giáo viên phải quản tốt việc của lớp mình, khi học sinh về phải nhấn mạnh với các em việc này là sai.
Trường có nhiều học sinh đến từ các bản miền núi xa xôi, học giỏi nhưng nhà nghèo, có em bỏ học lấy chồng.
Nhiều em không tự nguyện, chưa đủ tuổi kết hôn nhưng bố mẹ quyết định dù muốn hay không.
Nhà trường cũng rất bất lực, đặc biệt không muốn tình huống như vậy tái diễn, sau khi nghe được sự việc của Thiệu Kỳ Vân đã vô cùng coi trọng, đã đưa ra văn bản thông báo đặc biệt về vấn đề này.
Cô ta tuyệt đối không được phép cứ như vậy ở lại trường học, nếu không dạy dỗ học sinh hư thì làm sao bây giờ? Nếu học sinh bị bán thì phải làm sao?
Bằng cách này, Thiệu Kỳ Vân đã trở thành một tài liệu giảng dạy về sự sai trái, đồng thời cũng mất đi công việc mà cô ta đã nỗ lực cất công mới có được.
"Mục Kinh Trập, nhất định là Mục Kinh Trập làm loạn."
Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan nghiến răng, chỉ hận không thể xé xác người kia ra.
Đáng hận, đáng hận, bọn họ bị đuối lý, trước khi quay về đã bị người trong thôn sỉ vả, về chuyện đã xảy ra với Thiệu Kỳ Vân, mọi người chỉ có hai chữ - đáng đời.
Thái độ của người trong thôn đối với Mục Kinh Trập không giống như trước đây.
Bọn họ chỉ chờ Mục Kinh Trập làm ăn càng ngày càng lớn, không còn cách nào khác, tuyển thêm nhân công, bọn họ đi theo cũng có thể kiếm được tiền.
Sự việc lần này của Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan cũng sẽ ảnh hưởng đến họ.
Có một sự náo động trong thôn, nhưng Mục Đằng cùng Mục Kinh Trập đều im lặng, cũng chưa từng lộ mặt.
Đường Mặc Linh chịu đựng được một ngày, nhưng vào ngày thứ hai anh không thể không mang một đống đồ đến thôn Đại Đông một lần nữa.
Nhưng hóa ra Mục Kinh Trập không ở Mục gia.
Cô đã trở lại Thiệu gia, đến cùng cô cũng không thể buông bỏ những đứa trẻ đó.
Bà Mục sắc mặt âm trầm mắng Mục Kinh Trập, bà ta không chào đón Mục Kinh Trập trở về, nhưng bà cũng bất mãn khi Mục Kinh Trập lại đi.
Đường Mặc Linh không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi thất vọng.
Cuối cùng, Mục Kinh Trập không thể bỏ qua những đứa trẻ đó.
Điều này khiến anh cảm thấy mình đã không nhìn lầm người, trong lòng nhẹ nhõm, cũng có chút thất vọng, dù sao thì cô cũng đã quay về.
Trong nhất thời, Đường Mặc Linh cảm thấy hơi ghen tị với Thiệu Đông và những người khác.
Bà Mục liên tục cằn nhằn, nhưng Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thì lơ đi, đặc biệt là Mục Đằng, người luôn nghĩ về những lời của Mục Kinh Trập với vẻ mặt ủ rũ, áp thấp dần lan rộng.
Mỗi buổi sáng Mục Kinh Trập đều dậy sớm, chờ đến khi Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thức dậy, cô đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hai người họ.
Mục Kinh Trập đã như vậy trong hai ngày qua, thậm chí còn đun nước cho họ rửa chân vào ban đêm.
Mục Đằng nhìn thấy Mục Kinh Trập, trực giác mách bảo không tốt lắm, một lúc sau, Mục Kinh Trập mới thật sự mở miệng.
"Cha mẹ, hôm nay con muốn trở về, con không bỏ được bọn nhỏ, con luôn nhớ tới bọn chúng."
Bọn chúng, không cần phải nói cũng biết là ai.
"Con cuối cùng cũng là muốn trở về?"
"Ừm, cha mẹ, con xin lỗi đã không nghe lời hai người, nhưng nếu cứ như vậy, con sẽ luôn khó chịu."
Lý Chiêu Đệ như mất hết khí lực, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng vẫn phải quay về, ta biết con không thể buông bỏ được bọn chúng, kiểu gì cũng quay về..."
Bà ước gì không phải như vậy, nhưng bà đã luôn ghi nhớ biểu hiện của Mục Kinh Trập trong hai ngày qua.
Cô luôn lơ đãng, nhìn về hướng nhà họ Thiệu, đôi khi ngẩn ngơ, vô tình gọi tên bọn chúng.
Mấy đêm nay cô ngủ không ngon, Lý Chiêu Đệ đã nhìn thấy tất cả.
"Đứa nhỏ ngốc, con sao lại ngốc như vậy, sao lại chọn con đường khó đi nhất."
Mục Kinh Trập đã suy nghĩ rất thấu đáo: "Không làm gì thẹn với lương tâm là được, con và chúng có duyên."
Cô trở lại ở lại ba ngày, đầu tiên là để xoa dịu Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ. Thứ hai là để bình tĩnh hơn.
Cô không có sở thích lao vào làm mẹ kế, thế nhưng ở chung lâu ngày với bọn chúng vẫn có tình cảm.
Nhiều kế hoạch tương lai của cô đều có liên quan mật thiết đến chúng, cô cũng nghĩ rằng kiểu sống đó rất thú vị.
Sau khi trở về Mục gia, ngược lại nơi đây cũng không có gì ràng buộc cô.
Ở Thiệu gia, cô là gia chủ, nhưng đối với Mục gia, cô cảm thấy mình phụ thuộc vào người khác, cũng cần nể mặt người ta, giống như lúc đầu cô nghĩ như vậy.
Bây giờ cô ấy thuê nhà ở huyện không phải là không thể, nhưng tổ sản xuất của cô lại ở trong thôn.
Vẫn là miễn cưỡng khi chuyển đến thị trấn và huyện cùng một lúc, hơn nữa cô không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Như là bây giờ đang chăm sóc đám Thiệu Đông, cùng lắm là hai năm, trong khoảng thời gian ngắn, mấy đứa trẻ có thể không cần cô chăm sóc nữa.
Mà cô cho tới bây giờ cũng chưa gặp được người nào thích hợp, cũng không có dự định kết hôn, cho nên vẫn phải quay về.
Sau khi suy nghĩ trong ba ngày, Mục Kinh Trập đã nghĩ rõ ràng.
"Cha mẹ đừng lo lắng, con sẽ không sao và sẽ thật hạnh phúc. Hai người đừng luôn lo lắng cho con. Con đã lớn rồi, con sẽ tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình."
"Mau chuẩn bị sạp hàng đi, đừng vì con mà nghỉ, làm ăn mưa nắng đều là như vậy, vô cớ đóng hàng vài lần, liền sẽ bị ảnh hưởng."
Mục Đằng không nói lời nào, nhưng ông biết Mục Kinh Trập đã mở miệng là không thể thay đổi, đứa nhỏ này tính tình ngang ngạnh, đã quyết sẽ không quay đầu lại.
Nghĩ đến cảnh Thiệu Đông quỳ xuống nói những gì, nghĩ đến hai ngày nay vẫn lén lút đến thăm cô, ông biết trong lòng Mục Kinh Trập có những đứa trẻ đó, trong lòng những đứa trẻ đó cũng có cô.
Mục Đằng thở dài: "Cũng là chính mình lựa chọn con đường, sau này đừng khóc lóc hối hận với ta."
"Con sẽ không."
Mục Kinh Trập lại nhấn mạnh: "Cha mẹ yên tâm, con sẽ không sao."