Hiếm khi ở một mình với Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương không khỏi tim đập loạn xạ: "Cái... cái gì?"
Anh cho rằng Mục Kinh Trập đã biết đến tâm ý của anh và cô cũng có ý nghĩ tương tự, vì vậy trái tim anh run lên.
Nghĩ đến những trở ngại và tin đồn mà anh có thể gặp phải trong tương lai, Thiệu Kỳ Dương hít một hơi thật sâu, muốn thêm vài lời, sau đó lại nghe thấy những gì Mục Kinh Trập nói.
"Tôi không biết nói vòng vo nên nói thẳng với cậu luôn. Nhiều cô gái trong thôn thấy cậu rất tốt, muốn gả cho cậu nên đã tìm đến tôi nói chuyện."
"Nhưng tôi không biết cậu nghĩ như thế nào, cho nên không dám nói chắc chắn. Hôm nay tôi mới hỏi cậu, cậu cảm thấy thế nào, trong thôn có cô gái nào cậu thích không? Lúc đi làm có gặp được người đúng ý không?"
Nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương sửng sốt, Mục Kinh Trập vội vàng nói: "Cậu không cần thẹn thùng, có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, chính là hạnh phúc cả đời người, nhất định phải lấy người mình thích."
"Cậu cảm thấy ai tốt, tôi giúp cậu tìm hiểu, toàn tâm toàn ý giúp đỡ."
Sự phấn khích của Thiệu Kỳ Dương ngay lập tức nguội đi.
Trái tim đã chìm xuống.
Trái tim anh vì cô mà đập nhanh hơn, nhưng cô lại muốn dùng thân phận chị dâu để sắp xếp hôn lễ cho anh gặp vợ anh?
Cô đối với anh một chút tâm ý cũng không có sao?
Không có nhìn thấy tâm ý của anh ư?
Hay là cô đã biết nên cố tình dùng cách này để khiến anh bỏ cuộc?
Mặc dù là chuyện gì nhưng chuyện này thật sự chẳng vui chút nào.
Thiệu Kỳ Dương sắc mặt khó coi, toàn thân cứng ngắc, không tự chủ được đáp: "Không có."
Mục Kinh Trập xoa mũi và thở dài, xem ra Mục Tuyết vẫn chưa bị lãng quên.
Nhưng Mục Tuyết là của Đường Mặc Linh, hơn nữa Thiệu Kỳ Dương là nam phụ, vì vậy anh sẽ không thể có được cô ấy, anh cũng không thể một đời không thể lấy ai.
Mục Kinh Trập bình tĩnh lại: "Tôi không có ý gì khác, nhưng hiện tại mọi người đều cảm thấy cậu rất tốt, tôi nghĩ cậu thật ra có thể qua lại với những cô gái khác, còn phải liên lạc với người này người nọ mới biết được có hợp hay không chứ."
Đừng treo cổ trên cây*, thân ái.
(不能在一棵树上吊死呀: Đừng treo mình trên cây nghĩa là đừng dùng một phương pháp mà hãy linh hoạt. Treo cổ trên cây: Là ẩn dụ cho sự cố chấp, tự chuốc lấy mình, chỉ bám vào một người, một con đường, không chịu buông bỏ, không dùng phương pháp khác hay chọn cách mới để giải quyết vấn đề.)
Mục Kinh Trập nghiêm túc nói: "Cậu nói thích người như thế nào, nói cho tôi biết, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu tìm. Hai người gặp mặt, liên lạc với nhau, không hợp thì cũng không sao, được chứ?"
Giọng điệu của cô rất ổn, nhưng cô càng nói khuôn mặt của Thiệu Kỳ Dương càng trở nên đen hơn.
"Không cần." Thiệu Kỳ Dương cứng ngắc đáp.
Thấy Mục Kinh Trập bối rối, lúc này, Thiệu Kỳ Dương thậm chí còn bốc đồng muốn bày tỏ tình cảm của mình.
"Cô..." Lời nói vừa đến môi, Thiệu Kỳ Dương đột nhiên nuốt xuống.
Sau khi bình tĩnh lại, anh mới dịu giọng nói: "Chuyện này không cần gấp, đến lúc đó tôi sẽ tính."
"...Được." Mục Kinh Trập gãi gãi đầu, đi nghỉ ngơi.
Làm việc hai ngày, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trước khi đi ngủ, cô nghĩ, thật ra cô rất thích Lý Phương, nếu Lý Phương có thể trở thành em dâu, hai người cùng nhau làm ăn, một người sẽ kinh doanh và người kia sẽ bán.
Thật đáng tiếc khi Lý Phương để ý đến Thiệu Kỳ Dương, nhưng Thiệu Kỳ Dương dường như không có chút quen biết gì với cô ấy, bây giờ nhà Lý Phương đã xảy ra chuyện, chuyện này đại khái sẽ không được.
Thiết lập của vai nam phụ đáng mến đã làm Thiệu Kỳ Dương không thể quên đi Mục Tuyết, chờ sau này Mục Tuyết và Đường Mặc Linh kết hôn thì tìm anh nói chuyện sau vậy.
Mục Kinh Trập ôm Thiệu Bắc ngủ thiếp đi.
Thiệu Kỳ Dương lại đã thức cả đêm.
Anh vô số lần muốn đứng dậy đánh thức Mục Kinh Trập và nói cho cô biết suy nghĩ của mình, nhưng khi nghĩ đến thân phận của mình, anh lại nằm xuống.
Anh không dám, trước đây anh có ấn tượng tốt với Mục Tuyết, nhưng vì anh trai, anh ngay cả cơ hội cũng không có.
Lúc đó anh rất chán nản và buồn bã, cho rằng đó là thời điểm đau khổ nhất, nhưng anh không biết tuyệt vọng là gì cho đến khi gặp Mục Kinh Trập.
Mục Tuyết chỉ là chị dâu tương lai, mọi người đều nói không có cơ hội, nhưng Mục Kinh Trập mới là chị dâu thật sự.
Cô là chị dâu của anh, Thiệu Kỳ Dương biết rằng anh không nên tiếp tục chìm đắm.
"Đã đến lúc tỉnh rồi, Thiệu Kỳ Dương, dù sao sau đêm nay cũng nên tỉnh lại."
Tới lúc này vẫn không thể ngưng chìm đắm được.
Thiệu Kỳ Dương buộc mình phải tỉnh táo và rời khỏi nhà trước bình minh.
Nhưng trên đường, nhìn thấy con đường tối qua anh đi, anh lại không khỏi nhớ tới Mục Kinh Trập.
Anh biết mình không nên nghĩ đến nhưng lại không kiềm chế được, khi anh phản ứng lại, Thiệu Kỳ Dương mới phát hiện ra anh đang cười.
Anh dừng lại và cười khổ.
Mối quan hệ này giống như một liều thuốc độc gây nghiện, dù biết mình không nên chạm vào nhưng lại không thể không để mình chìm đắm.
Đồng thời lúc đó tại Thiệu gia.
"Tiểu Bắc, đến giờ dậy rồi, đến giờ dậy đi học rồi."
Thiệu Bắc ban đầu còn sững sờ, nhưng đột nhiên cô bé ngồi dậy khi nghĩ ra điều gì đó.
"Được, đi học nào!" Cô bé định nói cho các bạn cùng lớp biết mình đang ở trên TV, hơn nữa còn quay quảng cáo!
Thiệu Bắc lộc cộc đứng dậy.
Ngay khi Mục Kinh Trập mở cửa, Thiệu Trung đã nhảy vào người cô.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để mặc quần, vì vậy khi nhìn thấy Mục Kinh Trập, Thiệu Trung đã hét lên một cách phấn khích: "Mẹ ơi!"
Sau lúc thức dậy vào buổi sáng, ký ức của Thiệu Trung quay trở lại và cậu chạy đến gọi mẹ mình.
"Mẹ, con không phải nằm mơ chứ? Mẹ thật sự để cho con gọi là mẹ đúng không?"
Mục Kinh Trập không ngờ cậu bé mới sáng sớm đã vui vẻ nhiệt tình như vậy, vội vàng ôm lên.
"Ừ đúng rồi, nhưng sao con không mặc quần áo, cảm lạnh thì phải làm sao?"
Vừa dứt lời, cô đã đối mặt với Thiệu Đông, người đang túm lấy quần áo của Thiệu Trung.
Thiệu Đông nhìn cô với ánh mắt u ám.
Mục Kinh Trập: "..." Lại cảm thấy tội lỗi.
"Chỉ... chỉ là tối hôm qua Tiểu Trung đã hỏi ta trước khi đi ngủ có thể gọi ta là mẹ được không, ta sợ nó khóc nên đã đồng ý."
Cô chỉ thừa nhận ngày hôm qua rằng cô không nói dối Thiệu Bắc, nhưng hôm nay lại để Thiệu Trung gọi là mẹ.
Không biết liệu Thiệu Đông có nghĩ rằng cô là một kẻ nói dối hay không.
Thiệu Đông đưa quần áo cho Mục Kinh Trập, thản nhiên ậm ừ rồi rời đi.
Mục Kinh Trập vội vàng bế Thiệu Trung trở về phòng, mặc quần áo cho cậu.
Thấy Thiệu Đông không nói chuyện, Thiệu Trung trong lòng kích động không ngừng gọi mẹ.
Thiệu Bắc trừng mắt nhìn: "Sao Tiểu Trung cũng gọi mẹ!"
Danh hiệu độc quyền của cô bé đã biến mất, hơn nữa nó đã biến mất trong một ngày!
Thiệu Bắc không quá nhỏ nhen và độc đoán, nhưng cô bé vẫn hơi ủ rũ.
Đặc biệt, để chứng minh rằng mình đã trưởng thành, cô bé cũng đã tự mặc quần áo và đi giày, trong khi Thiệu Trung được Mục Kinh Trập giúp đỡ.
"Mẹ, cũng giúp con mặc quần áo đi!"
Cô chạy tới kéo Thiệu Trung đi, "Chị gọi trước, em đứng phía sau đi."
Thiệu Trung cười nói: "Chị."
Cậu cũng không so đo, ngoan ngoãn đồng ý gọi cô bé là chị.
Thấy Thiệu Trung ngoan ngoãn như vậy, Thiệu Bắc cũng không nói được gì, chỉ có thể quay đầu hỏi Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ thích con hơn hay Tiểu Trung hơn?"
Mục Kinh Trập: "???"
Tại sao lại hỏi những câu như con thích mẹ hơn hay bố hơn.
Câu trả lời tất nhiên là "Ta thích tất cả, Tiểu Bắc hay Tiểu Trung ta đều thích."
"Nói dối, mẹ, rõ ràng là mẹ thích Tiểu Trung hơn, mẹ lúc nào cũng đối xử với nó tốt nhất."
Thiệu Bắc muốn cô thích cô bé nhiều hơn, không phải tất cả, "Mẹ, người thật không công bằng."
Thiệu Trung còn nhỏ, trước đây cũng không nói chuyện, vì vậy Mục Kinh Trập sẽ chăm sóc cậu bé nhiều hơn, Thiệu Bắc cũng biết.
Trước đây Thiệu Bắc cũng không nói gì, nhưng hôm nay cô bé có chút ghen tị.
Mục Kinh Trập: "...Không, chỉ là Tiểu Trung nhỏ tuổi hơn một chút, cho nên ta chăm sóc thằng bé nhiều hơn, ta cũng đối với con như vậy mà."
Nói xong liền nghe thấy một tiếng khịt mũi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thiệu Nam mặt mũi nhăn nhó: "Cũng vậy?"
Cậu lắc đầu và mang cặp đi học trên lưng, Thiệu Đông và Thiệu Tây liếc nhìn Mục Kinh Trập rồi bỏ đi mà không nói gì.
Mục Kinh Trập: "Ừm..."