Bộ quần áo mà Mục Kinh Trập làm cho Thiệu Bắc được mọi người nhất trí khen ngợi, cô bé thích bộ đồ đến nỗi trước khi đi ngủ phải ngắm ngía kiểm tra mới yên tâm.
Hôm đi tập nhảy, sợ đi trên đường sẽ làm dơ, Thiệu Bắc quyết định mang nó trên lưng và thay vào khi đến trường.
Ngay sau khi Thiệu Bắc thay đồ, hoàn toàn trở thành cô bé xinh đẹp nhất trường.
Quần áo mà Mục Kinh Trập thiết kế cho cô bé trông đẹp hơn những bộ quần áo mà các học sinh khác nói rằng họ đã mua từ Hải Thành.
Chín học sinh còn lại đều muốn có nó, các bậc phụ huynh cũng bị lay động, nhịn không được tiến tới hỏi thăm.
"Quần áo của Tiểu Bắc nhà cô mua ở đâu vậy?"
"Tôi không có mua, là tôi làm ra nó."
"Cô làm được? Thật lợi hại." Các phụ huynh khác ngoài kinh ngạc thì cảm thán.
Sau khi giáo viên đến cũng khen Thiệu Bắc rất xinh đẹp, các phụ huynh không thể chịu đựng được sự lải nhải của bọn trẻ, đã tiến tới hỏi liệu cô có thể làm cho con mình một chiếc không, giá cả cũng có thể thương lượng.
Các phụ huynh rất coi trọng việc con cái họ sẽ được lên TV.
Mục Kinh Trập đương nhiên sẽ không từ chối, cô đều đồng ý, giá cả cũng đã định.
Không đắt quá khiến các phụ huynh có cảm giác ăn cướp, cũng không rẻ khiến họ coi thường.
Mục Kinh Trập đo kích thước của chín đứa trẻ, sau khi nhớ lại hình dáng của chúng, cô đã đi mua vải để chuẩn bị cho sự kiện.
Sau năm ngày, Mục Kinh Trập đúng giờ đưa quần áo cho họ.
Quần áo của chín đứa trẻ giống nhau về màu sắc nhưng khác về kiểu dáng, được may theo đặc điểm của chúng, trông rất ưa nhìn, đồng thời che đi khuyết điểm và làm nổi bật ưu điểm.
Bọn trẻ thích nó, các phụ huynh cảm thấy nó đáng giá, mối quan hệ với Mục Kinh Trập nhanh chóng tăng vọt.
Mục Kinh Trập bên này ra sức, Thiệu Bắc bên kia cùng mọi người quan hệ rất tốt, hơn nữa cô bé cũng không làm giáo viên thất vọng.
Dù không được đến tập nhiều như các bạn khác nhưng cô bé tiếp thu rất nhanh, tự tập ở nhà, hoàn toàn có thể tập theo và nhảy giỏi.
Bước tiếp theo là đi đến thành phố.
Quý Bất Vọng nghe nói rằng cô sẽ đến thành phố, liền nói rằng anh cũng sẽ đi.
Mục Kinh Trập không thể quản được anh, vì vậy cô chỉ nói: "Tôi phải chăm sóc năm đứa trẻ, sẽ không có thời gian để ý đến anh."
Quý Bất Vọng: "...Tôi biết."
Chú Lý đang lén nhìn: "..."
Lúc trước ông còn lo lắng là Mục Kinh Trập quấy rầy thiếu gia, thiếu gia cùng lão gia xích mích sẽ xảy ra chuyện gì.
Bây giờ nhìn lại, Mục Kinh Trập căn bản không quan tâm đến thiếu gia, thậm chí hình như còn có chút thấy phiền, cũng là thiếu gia theo đuổi người ta.
Chú Lý cảm thấy vô cùng phức tạp.
Mục Kinh Trập không biết cảm xúc phức tạp của chú Lý, vì vậy trước khi rời đi, cô đã nói với mấy đứa Thiệu Đông về quyết định mà cô đã đưa ra từ lâu.
"Chúng ta cũng nên đi cùng nhau đi. Ta thuê một chiếc xe hơi đến trường nghệ thuật. Vừa vặn có đủ chỗ ngồi, khi đến đó rồi thì tất cả sẽ vào xem. Sau khi trở về tất cả phải viết một bài luận, xem như đây là phần thưởng trước của kỳ thi cuối kỳ."
Trước đó, cô đã nghe mấy đứa trẻ bàn với nhau trong thành phố sẽ có những gì.
Mặc dù mấy đứa trẻ Thiệu Đông rất hiểu chuyện, nhưng dù sao chúng cũng là những đứa trẻ, thỉnh thoảng đáy mắt cũng hiện ra vài tia ghen tị đối với Thiệu Bắc.
Mục Kinh Trập nhận thấy điều đó, vì vậy cô nghĩ đến việc mang theo mấy đứa trẻ đi cùng.
Một đứa dẫn được thì năm đứa cũng là dẫn theo được, dẫn bọn chúng ra ngoài đi dạo ngắm nhìn thế giới cũng rất tốt.
Đám Thiệu Đông thực sự choáng váng.
Cuối cùng, không thể cưỡng lại sự cám dỗ để đi.
Thiệu Tây cũng viện lý do cho bản thân là đi chăm sóc Thiệu Bắc.
Mục Kinh Trập đã đến thành phố vài lần và cũng quen thuộc với nó, cuối cùng các phụ huynh để cô dẫn đầu.
Đến đài truyền hình, trước giờ chưa từng thấy qua, mọi người đều có chút không tự nhiên.
Chỉ có Mục Kinh Trập vẫn như cũ.
Sau đó trong buổi diễn tập, Mục Kinh Trập không chỉ chịu trách nhiệm về trang phục biểu diễn mà còn việc tạo kiểu tóc, trang điểm của bọn trẻ đều một tay cô phụ trách.
Thợ trang điểm của đài truyền hình bận rộn, hàng trăm đứa trẻ đang chờ trang điểm, vòng lặp vận hành, tô cái miệng nhỏ, một chấm đỏ trên trán, sau đó vẽ vẽ thêm hai cái má hồng.
Nhưng đạo diễn lại yêu cầu không giống nhau, khiến thợ trang điểm cảm thấy khó xử.
Mục Kinh Trập tự mình trang điểm cho Thiệu Bắc, cô bé rất đẹp, các bậc cha mẹ không nói hai lời liền đẩy con mình về phía cô.
ĐƯỢC RỒI.
Cuối cùng, Mục Kinh Trập và các bậc cha mẹ có mặt trong khán phòng, hào hứng xem con mình nhảy trên sân khấu.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, tất cả đã kết thúc mỹ mãn.
Họ rất vui, những người ở đài truyền hình cũng vậy.
Vốn đang lo lắng cho những người đến từ thị trấn này, nhưng quần áo từ những thị trấn nhỏ của họ rất đẹp và tạo hình cũng rất xinh xắn.
Quay phim cũng cho bọn nhỏ nhiều khung hình hơn.
Đặc biệt là Thiệu Bắc, mặc dù có rất nhiều đứa trẻ, nhưng cô bé là đứa trẻ nổi bật và bắt mắt nhất.
Trong đám đông, cô bé sẽ là người đầu tiên thu hút sự chú ý.
Vì vậy, Thiệu Bắc đã được bắt trọn hai giây ống kính.
Tất nhiên, Mục Kinh Trập và những người khác không biết về tất cả những điều này.
Lúc này, sau khi nhảy xong, Mục Kinh Trập dẫn năm đứa trẻ đi mua sắm, nói chính xác là đi mua sắm ở chợ đêm.
Chợ đêm thời điểm này đã chuyển từ lén lút sang quang minh chính đại, chợ đêm là một con phố vô cùng sôi động.
Nó bán mọi thứ ở đó.
Có áo khoác quân đội, áo sơ mi, kính râm, giày da sáng màu và đồng hồ đeo tay, thức ăn đủ loại.
Có rất nhiều người ở chợ đêm, Mục Kinh Trập sợ bị lạc nên trực tiếp cõng Thiệu Trung trên lưng, nắm tay Thiệu Bắc và Thiệu Nam, lại nhờ Thiệu Đông và Thiệu Tây nắm tay các em.
Để đảm bảo an toàn, tay còn buộc bằng một sợi dây.
Đám Thiệu Đông nói rằng sẽ không buông sợi dây ra, chúng nhất định sẽ nắm chặt nó, nhưng Mục Kinh Trập vẫn không yên tâm mà buộc chặt.
Cô đem bọn nhỏ đến đây, nếu sơ ý lạc mất, có chết cũng không hối lỗi được.
Chợ đêm đa dạng hàng hóa, đông nghịt người, mắt mấy đứa trẻ con cũng không nhìn thấy. Đôi khi không cẩn thận sẽ ngây người ra nhìn, lúc này phải cảm ơn vì đã được gắn kết với nhau.
Mục Kinh Trập cũng nhìn thấy chiếc kẹp tóc con bướm mà cô đã làm ở quầy hàng ở chợ đêm, ông chủ đang gào to, nói rằng chiếc kẹp tóc con bướm nổi tiếng nhất là tốt nhất, sau đó có rất nhiều người xung quanh xem, còn có một cô nhóc nằm trên mặt đất ăn vạ nhất định phải mua được kẹp nếu không sẽ nằm không chịu đi.
Mẹ cô nhóc không thể kéo cô nhóc đi dù đã thử mọi cách.
Mục Kinh Trập sờ mũi, cảm thấy rằng cô nên tuyển thêm nhiều người hơn và làm nhiều kẹp tóc con bướm hơn.
Đám Thiệu Bắc cũng thấy điều đó, nhìn Mục Kinh Trập với sự tự hào, sau đó ngoan ngoãn đi theo cô.
Mẹ của cô nhóc kia nhìn con nhà mình lăn lộn trên mặt đất, rồi nhìn năm đứa trẻ hâm mộ.
Tại sao con của người khác lại ngoan ngoãn như vậy!
Nếu năm đứa trẻ này cũng cùng nhau lăn ra ăn vạ, cô ấy sẽ không xấu hổ như vậy.
Mục Kinh Trập không biết cô ấy lại có ý tưởng kinh khủng như vậy, đang định mua chút đồ ăn cho bọn nhỏ, lúc đi ngang qua hàng kẹo đường, thấy bọn nhỏ đều nhìn nên định mua kẹo đường cho chúng.
"Ông chủ, tôi muốn năm cái."
Mục Kinh Trập để bọn trẻ tự chọn và nhìn xem ông chủ làm kẹo, Thiệu Tây nhìn một lúc rồi đứng dậy nhìn xung quanh.
Thấy vậy, cậu chợt sửng sốt.
"Cha?"
Cậu nhìn thấy một người đàn ông cách đó không xa, ôm một đứa trẻ, bảo vệ một người phụ nữ và lái xe về phía trước.
Thiệu Tây rất quen thuộc với người đàn ông đó, thậm chí thỉnh thoảng còn mơ thấy người nọ.
Đó là cha của cậu ấy, Thiệu Kỳ Hải.
Chẳng phải cha đã chết rồi sao? Tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây.
Thiệu Tây sợ mình hoa mắt nên nhìn hai lần, còn tự nhéo mình một cái.
Cơn đau làm cậu bừng tỉnh.
Là thật, thật sự đó là cha!
"Cha!"
Thiệu Tây hét lên: "Cha, con nhìn thấy cha!"