Đường Mặc Linh lại đến thôn Đại Đông để tìm Mục Tuyết.
Anh đến đây bằng chiếc xe địa hình của mình, những con đường trong làng chỉ có thể đi bằng xe địa hình.
Đây là lần đầu tiên nhiều người trong làng được nhìn thấy cận cảnh một chiếc ô tô, tất cả đều đến để xem chiếc xe hiếm.
Biết anh là người lúc trước được Mục Tuyết cứu về, lần này đặc biệt tới cảm tạ, ai ai nhìn về phía Mục Tuyết vẻ mặt ghen tị.
Bà Mục kiêu ngạo, bà biết cháu gái mình là người có triển vọng.
Trước đây, trong thôn có rất nhiều người đến cầu hôn Mục Tuyết, bà đều từ chối, bởi vì biết cháu gái mình là người có triển vọng, Mục Tuyết cũng không bằng lòng nên đã gây ra rất nhiều lời đàm tiếu, nói Mục Tuyết đã là bà cô già.
Nhìn xem bây giờ ai dám lời ra tiếng vào nữa.
Mặc dù Mục Tuyết và Đường Mặc Linh vẫn chưa xác định mối quan hệ của họ, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Khi Mục Kinh Trập đang tập trung vào việc kinh doanh, Mục gia vì Đường Mặc Linh đã náo nhiệt trong hai ngày.
Lý Chiêu Đệ bị bánh bao hấp của Mục Kinh Trập thu hút, ngược lại không có thời gian để làm điều xấu.
Bà cầm bánh bao về, nghĩ đến việc Đường Mặc Linh đã từng giúp đỡ con gái, không nhịn được đưa cho Đường Mặc Linh một cái.
Đường Mặc Linh không món ngon nào chưa ăn qua, vì vậy anh không quan tâm, tùy tiện ăn thử.
Thật bất ngờ, nó rất ngon.
Biết Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ đã làm, ngày nọ vô tình gặp Mục Kinh Trập trên đường, anh đã dừng bước.
Mục Kinh Trập luôn trốn tránh nữ chính và nam chính bất cứ khi nào cô có thể, nhưng Đường Mặc Linh đã giúp cô trước đây, cho nên không tốt nếu giả vờ là không nhìn thấy, cô chỉ có thể chào hỏi và cảm ơn anh ta một lần nữa.
"Nếu đã thật sự muốn cảm ơn, vậy thì hãy bày tỏ chút thành ý thay vì nói cảm ơn bằng lời nói."
Mục Kinh Trập suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra cái gì để tặng, chỉ có thể tặng anh ta một đôi hoa cài đầu.
"Đó là tất cả những gì tôi có trên người."
Đường Mặc Linh cau mày, suýt chút nữa thì đem đồ ném đi, "Cô đưa cái này cho tôi thì có thể làm được gì?"
"Có thể đưa cho Mục Tuyết, chị ấy..."
"Nếu tôi muốn tặng thì tôi cũng sẽ không mua nó." Đường Mặc Linh trong lòng tự nhủ rằng: anh lấy những gì Mục Kinh Trập đưa cho anh như một món quà cho Mục Tuyết ư? Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
"Là tôi nghĩ sai rồi." Mục Kinh Trập hiểu lầm anh không thích đồ cô làm, vội vàng lấy lại, "Tôi vẫn chưa có gì để cảm ơn, cho nên tôi làm mấy cái bánh bao..."
"Vậy thì bánh bao, cô làm một ít đi, coi như quà cảm ơn."
Đường Mặc Linh trực tiếp cắt ngang lời nói của Mục Kinh Trập, anh ấy không cần phải nhận quà cảm ơn, chỉ là có chút đói.
Mục Kinh Trập: "...Được."
Tốt nhất là có thể cảm ơn bằng những chiếc bánh bao hấp.
Mục Kinh Trập vừa hấp mười cái bánh bao, đưa cho Đường Mặc Linh, "Có bánh bao đường trắng, bánh bao nấm đông cô, bánh bao dưa cải."
"Được."
Lần trước Đường Mặc Linh ăn bánh bao nấm đông cô, trước đây anh không thích nấm đông cô lắm, nhưng nấm đông cô trong bánh không biết làm như thế nào, ăn rất thơm nên anh rất hài lòng.
Vừa định nói gì đó, Mục Kinh Trập đã vội vàng rời đi, anh nhíu mày, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Mục Tuyết.
"Tiểu Tuyết." Nhìn thấy Mục Tuyết, Đường Mặc Linh đem Mục Kinh Trập ném ra sau đầu, "Ăn bánh bao."
Mộc Tuyết sắc mặt trở nên khó coi, "Đường Mặc Linh, vừa rồi là Kinh Trập sao?"
"Phải."
"Tại sao em ấy lại cho anh bánh bao?"
Mục Tuyết không thể không nghĩ đến những ngày Lý Chiêu Đệ cùng Mục Kinh Trập cố gắng cướp đồ của cô ấy, hơn hết sự kiện của Thiệu Kỳ Hải vẫn còn sống động trong ký ức của cô, không ngờ lần này lại nhắm vào Đường Mặc Linh.
Mà Đường Mặc Linh vậy mà chấp nhận nó.
Phải biết rằng trước đây Đường Mộc Linh chán ghét Mục Kinh Trập, thậm chí còn nói muốn báo thù cho cô, mới có mấy ngày, mọi chuyện đã thay đổi như thế nào?
Chẳng lẽ lần này Đường Mặc Linh cũng sẽ bị Mục Kinh Trập cướp đi?
Dù Đường Mặc Linh có ngu ngốc đến đâu, anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng giải thích: "Tiểu Tuyết, đừng hiểu lầm anh, đây là quà cảm ơn, nếu không thì anh đã không nhận."
"Cảm ơn cái gì?"
"Không phải vừa rồi Mục Kinh Trập tìm cô bé của Thiệu gia sao? Cô ấy chính là mượn xe của anh."
Không nghĩ đến Đường Mặc Linh đã giải thích xong, sắc mặt của Mục Tuyết không những không cải thiện mà thậm chí còn xấu hơn.
"Anh còn cho em ấy mượn xe?"
"Không phải anh cho cô ấy mượn, mà là cho Tiểu Bắc kia mượn, em không phải rất thích đứa nhỏ đó sao?"
Mục Tuyết vẫn có chút không vui, khó tránh khỏi có chút ghen tị.
"Hôm qua em mới biết anh có xe."
Đường Mặc Linh nhìn vẻ mặt của cô, cố nén cười, "Em ghen sao?"
Mục Tuyết đỏ mặt, "Anh đừng nói nhảm."
"Được, anh không phải nói nhảm, bất quá là anh có sức hút đi, hôm nay trong thôn của em có mấy người nói chuyện với anh..."
Vốn dĩ anh muốn ám chỉ cô nên sớm nắm lấy, thấy Mục Tuyết định bỏ chạy, Đường Mặc Linh vội vàng im lặng, nắm lấy tay cô.
"Được, được, anh không nói giỡn nữa, anh sẽ không nói chuyện với bọn họ, cũng sẽ không nói chuyện với Mục Kinh Trập, lần này anh chỉ bảo cô ấy làm bánh bao cũng vì là cho em ăn."
Hai người đang ăn bánh bao trong văn phòng của Mục Tuyết.
Chưa kể, bánh bao do Mục Kinh Trập làm thực sự rất ngon.
Mục Kinh Trập đi bộ về nhà trước, Thiệu Đông và mấy đứa nhỏ cũng đi bộ từ trường về nhà rồi.
Vừa định ăn cơm, Lý Chiêu Đệ đã tới.
"Kinh Trập, mau cùng ta về nhà."
"Mẹ, mẹ ăn cơm chưa? Ăn cơm trước đi."
"Con ăn cái gì, cùng ta đi, có người tới cầu hôn con..."
Lý Chiêu Đệ kích động nói, lại nhìn thấy đám Thiệu Đông đang nhìn bà, bà nhanh chóng dừng lại và mỉm cười, "Ăn trước đi, ta có việc phải làm với Kinh Trập."
Nói xong, bà ấy kéo Mục Kinh Trập đi.
"Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì? Cầu hôn?"
"Đúng vậy, người kia là tài xế, đến từ huyện thành, điều kiện rất tốt..."
Lý Chiêu Đệ đè thấp giọng lại, nhưng bởi vì quá kích động, giọng nói của bà trong vô thức trở nên lớn hơn.
Thiệu Đông và mấy đứa nhỏ cũng nghe thấy nó trong phòng.
Vốn là cao hứng được ăn bánh bao nhưng động tác dần chậm lại.
Không đứa nào lên tiếng, bầu không khí hoàn toàn đóng băng.
Mục Kinh Trập rất bất ngờ trước màn cầu hôn này, cô không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Cô cho rằng mình ở lại Thiệu gia là để cho mọi người thấy tạm thời cô không có ý định tái hôn, không ngờ lại có người ngỏ lời cầu hôn.
Lý Chiêu Đệ nói nhanh chóng, hai ba câu liền đem tình huống nói rõ.
Người đến cầu hôn chính là tài xế xe buýt đưa đón, cậu chàng đầu húi cua mà Mục Kinh Trập đã từng hỏi chuyện lúc trước ở nhà ga hành khách.
Cậu biết rằng cô đang tìm con gái mình, sau đó tình cờ nhìn thấy Mục Kinh Trập đang lái xe.
Trên đường trở về, Mục Kinh Trập đi cùng xe của cậu một lúc rồi nhanh chóng vượt qua, cô lái xe rất ổn định và nhanh chóng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng trai trẻ.
Nói một cách dễ hiểu, cậu bị mê hoặc bởi màn lái xe anh hùng của cô ấy.
Thời đại này rất ít tài xế nữ, chàng trai trẻ hỏi thăm hoàn cảnh của cô, cậu ta không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn hay chưa, cậu ta cho rằng cô là một người phụ nữ tốt vì cô rất tận tụy với những đứa con mà chồng cũ để lại, cưới cô ấy là đúng đắn.
Chàng trai trẻ tuổi có vẻ ngoài ngay thẳng và chân thành, cậu ta còn nói rằng sau khi Mục Kinh Trập kết hôn với cậu ta, cô có thể bắt đầu đi cùng bán vé xe buýt đưa đón, hơn hết trong tương lai cậu ta nhất định sẽ tìm cơ hội để cô cũng lái xe.
Một người con trai trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cậu ấy đã nghĩ rất nhiều về tương lai, thậm chí nghĩ về việc mình sẽ có bao nhiêu đứa con.
Cha cậu cũng là lái xe, mẹ là công nhân, họ sở hữu hai căn nhà ở thành phố, Mục Kinh Trập nhất định sống rất sung túc sau khi kết hôn.
"... Điều kiện như vậy có thể chọn một cô gái trong thành phố, nhưng cậu ấy lại phải lòng con. Về sau, hai người sẽ ở riêng, không cần phải sống với mẹ chồng mỗi ngày, là chuyện tốt, Kinh Trập, nghe ta nhất định phải gả."
Lý Chiêu Đệ rất vui mừng.