Mặc dù đã rời đi sớm nhưng sau khi ra ngoài vẫn bị một người nhận ra, mà người kia nhận ra cô bé thì không nói lời nào, chỉ đưa cho cô bé một cái bánh bao, dặn cô bé không được để bụng đói mà phải ăn thật ngon.
Vừa nhận xong cái bánh bao hấp này, tiếp đó lại bị nhận ra, mọi người đều nói là Tiểu Cửu, sau đó nhét cho cô bé một củ khoai lang cùng một nắm đậu, cũng là bảo cô bé ăn vào để kẻo bị đói.
Vai diễn của Thiệu Bắc trong bộ phim là một cô bé đáng thương, mọi người liền coi nó là thật, nhìn thấy Thiệu Bắc lại thương xót, muốn đem cái gì đó tặng cho cô bé.
Thiệu Bắc nói rằng cô bé không đói và muốn trả lại, nhưng căn bản không thể đuổi kịp bọn họ.
"Mẹ, con phải làm sao bây giờ?" Cuối cùng cô bé giơ đồ vật trên tay ra trước mặt Mục Kinh Trập hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang lại có chút kích động: "Mẹ, con cảm thấy rất kỳ lạ, con rất vui, nhưng cũng cảm thấy là lạ."
Mục Kinh Trập dở khóc dở cười, trong lòng ấm áp nói: "Bọn họ đều là người tốt, nếu như đã bị mọi người đưa vào cốt truyện thì cứ để vậy đi, đây là bọn họ đang khẳng định năng lực diễn xuất của con, sau này con cứ mang theo tấm lòng này tiếp tục con đường diễn xuất, như vậy mới có thể hóa thân thành các nhân vật tốt hơn."
Xem ra Thiệu Bắc thực sự nổi tiếng, không chỉ được nhận ra trên đường phố mà Mục Kinh Trập cũng nhận được rất nhiều liên hệ và lời mời viết kịch bản, rất nhiều kịch bản khác cũng đang trên đường tới, vì thế bây giờ cô đang dẫn Thiệu Bắc đi chọn một kịch bản phù hợp.
"Hôm nay chúng ta về nhà đi, sau này dẫn con ra đường, ta sẽ đội mũ cho con."
Sau khi về đến nhà, Mục Kinh Trập chụp một bức ảnh Thiệu Bắc ôm bánh bao, khoai lang và đậu phộng, cất giữ cẩn thận.
Về phần thức ăn, cô nghĩ rằng nó sẽ không có độc, vì vậy cô đã ăn thử và không phát hiện ra vấn đề gì, cuối cùng để Thiệu bắc ăn nó.
Lời mời gửi đến Thiệu Bắc ngày càng nhiều, Mục Kinh Trập cũng cần giữ liên lạc để làm ăn, cô không thể sử dụng điện thoại trong thôn mọi lúc, vì vậy Mục Kinh Trập dứt khoát mua một chiếc điện thoại BB, mặc dù so với điện thoại di động, chức năng thực sự bị hạn chế, nhưng nó thuận tiện hơn nhiều.
Kỳ nghỉ động vừa qua, bận rộn bắt đầu ập đến, bởi vì thành công của bộ phim, Thiệu Bắc cũng nhận được một số liên hệ quảng cáo.
Tuy nhiên, những công ty quảng cáo này không đồng đều, Mục Kinh Trập không xem Thiệu Bắc như cái cây rụng tiền, cô rất trân trọng tài năng của cô bé, vì vậy cô không chấp nhận chúng một cách tùy tiện, sau khi xem xét toàn diện, cô chỉ chấp nhận một thương hiệu có quy mô tương đối lớn và danh tiếng tốt.
Khi nhà quảng cáo nhìn thấy sự lựa chọn của Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập, thái độ rất chân thành, sau khi quay xong quảng cáo, Thiệu Bắc lại kiếm được một khoản lợi nhuận.
Khi quảng cáo bắt đầu phát sóng, khuôn mặt của Thiệu Bắc được nhiều người nhớ đến hơn và ngay cả những người chưa xem phim cũng trở nên quen thuộc, điều đó khiến cô bé trở nên nổi tiếng.
Tiếp đó, đạo diễn Lục cũng đã gửi một thông tin tuyệt vời, bộ phim "Tiểu Cửu" đã lọt vào danh sách giải thưởng của liên hoan phim, là liên hoan phim có sức ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc, có sự tham gia của các đại diện liên hoan phim nước ngoài, đồng thời đây cũng là top ba liên hoan phim có ảnh hưởng toàn cầu hàng đầu.
Mặc dù kết quả vẫn chưa có, còn phải chờ một thời gian nữa, nhưng việc lọt vào danh sách giải thưởng đã là một sự khẳng định và vinh dự.
Đạo diễn Lục mừng rỡ, kích động đến nói năng lộn xộn, dở khóc dở cười gọi: "Tôi biết bộ phim sẽ lọt vào danh sách mà, tốt quá rồi, Kinh Trập, khi trao giải, cô nhất định phải mang Tiểu Bắc và Tiểu Trung đến liên hoan phim để nhận giải, nếu Tiểu Bắc có giải, cô bé sẽ phá kỷ lục và trở thành ảnh hậu trẻ nhất nước ta."
"Còn có Tiểu Trung, không ai biết rằng cậu bé chỉ mới bốn tuổi cả. Để giữ bí mật, tôi vẫn chưa công bố, đến lúc đó mọi người nhìn thấy Tiểu Trung, nhất định sẽ rất kinh ngạc."
Đạo diễn Lục nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: "Nhưng mà Kinh Trập, nếu Tiểu Trung xuất hiện, nhất định sẽ chấn động cả nước, sau đó sẽ phải đứng trước biết bao nhiêu người, cũng giống như Tiểu Bắc, cậu bé sẽ mang danh là một thiên tài âm nhạc. "
Mục Kinh Trập cũng rất phấn khích, lần này Thiệu Bắc vẫn lọt vào danh sách giải thưởng, cô tin rằng cô bé sẽ trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay, nhưng: " Tiểu Trung cũng được đề cử sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Bắc lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Tiểu Trung thì được đề cử cho Nhạc phim gốc hay nhất. Nếu bị giới truyền thông đưa tin, chị em chúng sẽ trở nên nổi tiếng."
"Ngay cả khi Tiểu Trung không lọt vào danh sách giải thưởng, cậu bé vẫn là nhạc sĩ trẻ tuổi nhất, 4 tuổi đã sáng tác ra loại nhạc như này, hơn nữa còn biết sử dụng rất nhiều nhạc cụ, cậu bé chính là một thiên tài âm nhạc, đến lúc đó sẽ có biết bao ánh đèn sân khấu sẽ bị cậu bé cướp đi. "
"Không chỉ trong nước, tôi nghe nói các liên hoan phim nước ngoài cũng rất xem trọng nhạc phim của Tiểu Trung. "
Âm nhạc không có giới hạn, âm nhạc là một thứ rất tuyệt vời, Thiệu Trung cũng là lần đầu tiên sống đúng với đam mê của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Kinh Trập vui vẻ nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung: "Ai gu, trên đời này làm sao lại có bảo bối như tụi con vậy chứ."
Mục Kinh Trập không nhịn được ôm lấy hai đứa trẻ hôn bên trái rồi bên phải: "Yêu các con chết đi được."
Thiệu Bắc và Thiệu Trung đồng thời hôn lên má Mục Kinh Trập: "Tụi con cũng yêu mẹ."
"Không được, quá kích động rồi, phải đi chuẩn bị tốt một chút, chúng ta đi mua vải đi, lễ trao giải tuy còn chưa tới, nhưng có thể chuẩn bị trước, ta sẽ thiết kế hai bộ lễ phục đẹp nhất cho hai đứa, đến lúc đó hai đứa sẽ trở thành người xinh đẹp nhất lễ liên hoan phim."
Mục Kinh Trập vui vẻ dẫn theo Thiệu Bắc và Thiệu trung đi mua vải, cũng may vải vóc trong huyện thành rất đầy đủ, cô còn định sẽ đem mấy đứa trẻ lên thành phố mua nếu không kiếm được vải ưng ý.
Thấy có người nhận ra Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập vội vàng đưa bọn trẻ rời đi, nhưng lại gặp một phóng viên ở lối vào của cửa hàng bách hóa.
Tin tức về việc Thiệu Bắc lọt vào danh sách giải thưởng của Liên hoan phim đã lan rộng, các phóng viên truyền hình trong thành phố đều biết Thiệu Bắc đến từ thành phố của họ, tuổi còn nhỏ như vậy, họ cảm thấy có rất nhiều việc cần đưa tin nên cử phóng viên xuống.
Phóng viên đến trường nghệ thuật trước, lại phát hiện không có ai ở đó, đúng lúc nghe có người nói nhìn thấy đám người Thiệu Bắc ở trong cửa hàng bách hóa.
Đây là lần đầu tiên có một phóng viên chặn Thiệu Bắc để phỏng vấn, những người xung quanh vừa thấy náo nhiệt đã tập trung rất đông trước cửa.
Có quá nhiều người và rất khó để phỏng vấn, vì vậy cuối cùng lại vòng vào trong cửa hàng bách hóa và tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.
Phóng viên của đài truyền hình đã thực hiện một cuộc phỏng vấn chính thức, Thiệu Bắc cũng tự trả lời các câu hỏi mà không cần Mục Kinh Trập hướng dẫn, sau đó phóng viên hỏi về nhà soạn nhạc Thiệu Trung, hỏi cô bé có biết Thiệu Trung không.
Thiệu Bắc nhìn em trai, nghĩ đến việc đạo diễn Lục muốn giữ bí mật, cô bé liền lắc đầu.
Sau khi phóng viên rời đi, Mục Kinh Trập muốn mang theo bọn nhỏ rời đi, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, Mục Kinh Trập vừa thấy bọn họ đã cau mày.
Làm thế quái nào lại gặp nhau?
Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nhìn bọn họ, trong mắt cũng hiện lên một tia không thể tin được.
Các câu hỏi của phóng viên hai người họ đều nghe được, phóng viên không biết Thiệu Trung là ai, nhưng họ biết rất rõ Thiệu Trung chính là Tiểu Trung.
Bọn họ biết rằng Thiệu Bắc đóng phim có tiền đồ, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng cô bé sẽ được đài truyền hình phỏng vấn, mà trong đó còn có liên quan đến Thiệu Trung.
"Làm sao có thể, làm sao có thể..." Triệu Lan lẩm bẩm nói, giống như không thể chấp nhận.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Giọt Lệ Tình
3. Bật Thốt Lên Nói Yêu Em
4. Một Khắc Nhớ Một Đời Mong
=====================================
Sắc mặt của Thiệu Kỳ Vân bên cạnh càng khó coi hơn, cô ta nhìn Thiệu Trung bằng ánh mắt quỷ dị, Thiệu Trung bị ánh mắt của cô ta làm cho sợ hãi, không khỏi trốn sau lưng Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập vội vàng ôm Thiệu Trung lên: "Đừng sợ."
Cô không muốn nói chuyện nhảm với bọn họ, đang tính ôm Thiệu Trung rời đi, nhưng lại bị Thiệu Kỳ Vân ngăn lại: "Vừa rồi Phóng viên hỏi Thiệu Trung là có ý gì? Nó đã làm cái gì?"
Trước kia không phải là một đứa câm à? Sao bây giờ đã nói tốt rồi? Tất cả đều là giả ư?