Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 166: Đồ Gia đình



"Mua thêm một cái khăn lông, thay cả đôi giày này nữa. Bộ đồ này phối với giày thể thao cũng rất đẹp mắt."

Mục Kinh Trập bắt đầu hứng thú, Thiệu Nam mua cho cô, cô liền tìm đồ cho bọn trẻ mặc, tưởng tượng một gia đình sáu người mặc áo lông cừu đi ra ngoài, thật sự là đẹp ngất ngây.

"Tiểu Nam, mua hết đi, sau đó sẽ là đồ gia đình."

Trang phục gia đình chỉ có cho một đứa bé, tối đa là hai con, trang phục gia đình của cô là năm con, hàng này hoàn toàn khác biệt.

Thiệu Nam nghe ba chữ 'đồ gia đình', mặc dù là lần đầu tiên nghe được, nhưng cũng đã hiểu, tưởng tượng một chút, lập tức gật đầu: "Được ạ."

Sau khi bàn bạc, hai người lập tức bắt đầu mua sắm, mua áo khoác lông cừu, khăn quàng cổ và giày phù hợp, khăn quàng cổ cũng là một yếu tố thời trang đó nha.

Họ quá tập trung vào việc chọn hàng đến nỗi không để ý đến khách hàng Thiệu Kỳ Hải đang quay lưng về phía họ.

Thiệu Kỳ Hải nghe lỏm được một chút cuộc trò chuyện của hai mẹ con, mặc dù hắn không nghe thấy trang phục gia đình, nhưng hắn đã nghe thấy bọn họ nói về việc kết hợp và sáu người sẽ ăn mặc giống nhau.

Trái tim của Thiệu Kỳ Hải đã lay động, hắn cũng muốn mặc quần áo giống họ, nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ cần hắn bắt được hai người cuối cùng, hắn hoàn toàn có thể về nhà.

Khi đó, hắn sẽ có thể mặc quần áo giống hệt bọn họ và tất cả sẽ giống như một gia đình.



Thiệu Kỳ Hải nhanh chóng chọn cho mình một chiếc áo lông cừu và áo khoác rồi đi theo.

Mục Kinh Trập nhìn đôi giày da, để Thiệu Nam mang thử, nhưng không mua chúng vì sự kết hợp không phù hợp, chỉ mua chúng cho Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, cảm thấy rằng cô và bọn trẻ nên đi mua giày thể thao.

Thiệu Kỳ Hải đi theo thấy bọn họ mang thử cũng không mua, lại nhìn giá thấy mắc quá, tưởng rằng bọn họ không nỡ mua, liền đau lòng, nghĩ nghĩ một chút, nhờ nhân viên mang mấy đôi giày mà Thiệu Nam và Mục Kinh Trập đã thử qua xuống, lại mua thêm cho chính mình và đám Thiệu Đông, sau đó mang theo toàn bộ.

Hắn cũng đã tưởng tượng một chút về sự ngạc nhiên của Mục Kinh Trập và những người khác khi thấy hắn đã mang nó về, cảm thấy mang theo nhiều giày như vậy cũng rất xứng đáng.

Sau khi Mục Kinh Trập mua giày thể thao, Thiệu Kỳ Hải nhìn giá lại cảm thấy suy đoán của mình là đúng, càng không hối hận khi đã mua giày da, nhưng hắn cũng hùa theo mua một đôi giày thể thao, rất giống với đôi của Mục Kinh Trập, cảm thấy hai vợ chồng...khụ...cả nhà nên ăn mặc giống nhau.

Mục Kinh Trập và Thiệu Nam lại đi mua khăn quàng cổ, Thiệu Kỳ Hải cũng mua cho mình những chiếc khăn tương tự, toàn bộ đều mua hết.

Sau đó, khi Mục Kinh Trập đi ngang qua các cửa hàng khác, nhìn thấy một số loại hoa cài đầu được bán, theo bản năng liền quan sát một chút, nhìn thấy những chiếc đặc biệt đẹp, hoặc những chiếc đặc biệt xấu, thậm chí còn đeo thử một chút để xem hiệu quả, quan sát thị trường một chút, cố gắng cải thiện hoa cài đầu nhà mình.

Thấy Mục Kinh Trập không muốn mua, Thiệu Kỳ Hải nghĩ rằng cô không nỡ, vì vậy hắn đã hỏi qua mấy cái Mục Kinh Trập đã thử và mua tất cả chúng, dự định sau đó sẽ quay lại và gây bất ngờ cho Mục Kinh Trập.

Tất nhiên, hắn cũng không quên mua cho Thiệu Bắc.

Thiệu Kỳ Hải cứ như vậy đi cùng Mục Kinh Trập và Thiệu Nam đi mua sắm một vòng, mặc dù không thể đi lên nhận ra nhau, nhưng đối với hắn mà nói vẫn là người cùng một nhà mua sắm.

Hắn vô cùng may mắn, Quý Bất Vọng không có ở đây, dạng dạo phố như này đối với hắn rất xa xỉ.

Cuối cùng Thiệu Kỳ Hải mua quá nhiều đồ, xách một cái túi lớn, có chút nặng, nhưng đối với Thiệu Kỳ Hải mà nói, nó là một gánh nặng ngọt ngào, nghĩ đến lúc hắn trở về mang những thứ này, nhìn dáng vẻ vui mừng của Mục Kinh Trập và bọn nhỏ liền cảm thấy chẳng nặng chút nào nữa.

Bất quá Mục Kinh Trập mua sắm không ngừng, khiêng cái túi so với hắn còn lớn hơn, thậm chí Thiệu Nam còn phải giúp đỡ, Thiệu Kỳ Hải cũng cảm thấy áp lực nhất định, hay còn gọi là áp lực phải chu cấp cho gia đình.

Hắn sẽ phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền trong tương lai, nếu không chắc chắn sẽ không có cơ hội mua sắm như thế này.

Bây giờ Mục Kinh Trập có bản lĩnh, cô có thể kiếm tiền, con cái của hắn cũng có bản lĩnh, mà hắn lại là nam tử hán đại trượg phu hắn tất nhiên không thể tiêu tiền của vợ con mình chứ đừng nói là kém hơn bọn họ.

Hắn trở về vẫn phải tự lực nuôi gia đình.



Mục Kinh Trập vui vẻ muốn mua mua mua, hoàn toàn không chú ý đến Thiệu Kỳ Hải ở phía sau, càng không biết hắn đã nghĩ nhiều như vậy.

Trước đây, khi nhìn thấy quần áo của gia đình cái trên đường, cô cũng sẽ ghen tị nhìn một chút, nhưng bây giờ cô có thể mặc chúng, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy đẹp biết nhường nào.

Cuối cùng, Mục Kinh Trập không thể cầm hết những thứ đã mua, may mắn thay, Mục Hàn đã tìm thấy cô.

Mục Hàn giúp xách đồ trở về nơi ở, Mục Kinh Trập lấy chiếc áo lông cừu mua cho Mục Hàn ra, bảo hắn mặc vào: "Thử xem có vừa không, vừa thì mặc vào, chị cũng mua cho cha mẹ mỗi người một cái rồi."

"Chị, sao chị lại mua cho em? Giờ em lớn rồi, có thể tự kiếm tiền."

"Nhưng em cũng là em trai của chị, chị mua cho thì cứ nhận lấy đi, đừng dài dòng."

Mục Hàn mặc vào cũng không để cho hắn cởi ra: "Cứ mặc như vậy đi ăn cơm, ăn xong thì trở về."

Quý Bất Vọng cũng không tìm đến, Mục Kinh Trập nghĩ rằng anh có thể đang bận, vì vậy cô đã gọi một cuộc điện thoại thông báo rằng bọn họ sẽ trở về trước, sau đó liền quay về.

Vé máy bay vào thời điểm này không dễ mua nên lần này cô không đi máy bay mà đi tàu hỏa, mà mua mua mua dữ quá, quả báo cũng đã đến rồi, xách một túi đồ lớn suýt chút nữa đã kẹt ở cửa tàu không qua.

Cũng gặp rắc rối là Thiệu Kỳ Hải, người đã vất vả đuổi theo Mục Kinh Trập ngồi chung tàu hỏa quay về, nhưng hắn cũng mang theo một cái túi lớn rất dễ thấy.

Phải biết rằng hắn đã từng đi khắp nơi thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn mang theo một cái bao lớn như vậy, có ném đi cũng không mất được.

Mục Kinh Trập muốn mua giường nằm, nhưng không thể mua được, chỉ có thể mua vé ngồi, đường đi rất xa, có chút khó xử.

"Mệt không? Để ta giúp con bóp chân, cho chân đừng bị sưng lên." Mục Kinh Trập bóp bóp chân của Thiệu Nam.

"Con không mệt, mẹ có mệt không?" Thiệu Nam kỳ thật không có việc gì, cậu thích cảm giác cùng mẹ ra ngoài một mình như vậy.

"Ta không sao, nhưng buổi tối khó ngủ, Tiểu Nam nếu mệt thì cứ ngủ đi, ta ôm con."



"Con nằm dựa vào bàn nhỏ là ổn rồi." Thiệu Nam không đành lòng để cho Mục Kinh Trập mệt mỏi.

Nhưng may mắn thay đúng lúc Thiệu Nam bắt đầu ngủ gật, một vé giường nằm đã bị bỏ trống và họ có thể đến đó.

Mục Kinh Trập trả thêm tiền và đưa Thiệu Nam đến đó, mặc dù chỉ có một giường nằm, hai người vẫn có thể chen vào, hơi chật nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với vé ngồi.

Trời đã khuya, Mục Kinh Trập nhanh chóng dỗ Thiệu Nam đi ngủ.

Thiệu Kỳ Hải chờ bọn họ ngủ say, đứng ở cửa nhìn bọn họ một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Đương nhiên, giường nằm này không phải vô duyên vô cớ bị bỏ trống, mà là Thiệu Kỳ Hải cảm thấy đau lòng bọn họ nên đã tìm mọi cách để đổi cho bọn họ, hắn cũng chỉ mua một vé ngồi, vé ngồi đối với hắn cũng không quan trong lắm, dù sao có bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn hắn cũng đã trải qua hết rồi.

Nhưng Mục Kinh Trập và Thiệu Nam thì không được, Thiệu Kỳ Hải lần đầu tiên lợi dụng mối quan hệ của mình, cố gắng hết sức để lấy được vé giường nằm cho bọn họ.

Thiệu Kỳ Hải ngồi trên mặt đất bên ngoài, nhắm mắt lại và tĩnh tâm giữa tiếng tàu hỏa lao nhanh trên đường ray, canh giữ họ để không có ai có thể lén phén đi vào.

Thiệu Kỳ Hải lo lắng không phải là không có lý, lúc này trên tàu có một nhóm người chuyên ăn trộm đồ, mà cô nhi góa phụ như Mục Kinh Trập và Thiệu Nam càng có khả năng bị chúng nhắm đến.

Hơn nữa, Mục Kinh Trập và Thiệu Nam đều ăn mặc đẹp đẽ, còn mang theo một gói lớn, trông giống như vừa mua được hàng lớn, miếng thịt béo bở này, từ khi lên tàu, đã có người dõi theo bọn họ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv