Mục Kinh Trập cũng quen biết rất nhiều người, lần này tránh được rất nhiều đường vòng, giấy vệ sinh bắt đầu được bán khắp tỉnh, thậm chí còn ra ngoài tỉnh.
Băng vệ sinh thực sự khó bán hơn, nhiều người dân chưa có thói quen sử dụng, nhất là ở nông thôn nên chỉ có thể tạm thời đưa ra thành phố bán.
Để có được sự nổi tiếng, Mục Kinh Trập còn đặc biệt đầu tư một cái quảng cáo, hiệu quả mang đến không tệ, mọi thứ cuối cùng cũng đi đúng hướng.
Mà công việc nhặt ve chai của Thiệu Đông bên này cũng rất phát triển, Mục Hàn vẫn chưa có quay về, nhưng hắn đã kiếm được rất nhiều tiền.
Thiệu Đông trước đó đã nói sẽ mở một nhà máy đóng hộp trái cây và bán nước ngọt trái cây, và nó thật sự đã chậm rãi bắt đầu, đúng lúc trong huyện có rất nhiều loại trái cây, cộng với một số huyện xung quanh, hoàn toàn có thể làm được.
Trước khi kỳ nghỉ đông đến, Thiệu Đông một bên chuẩn bị cho việc nhảy lớp, một bên bận rộn với Mục Kinh Trập, cuối cùng cũng đã khai trương nhà máy trong huyện trước kỳ nghỉ đông.
Mặc dù lúc đầu nhà máy không lớn, nhưng cũng là một trong số ít nhà máy của huyện, nhìn bề ngoài thì Mục Kinh Trập là người phụ trách, nhưng thực tế, rất nhiều việc phức tạp bên trong đều do Thiệu Đông đảm nhận.
Lúc này Thiệu Đông mới tám tuổi.
"Cái gì gọi là thiên tài kinh doanh, chính là Tiểu Đông nhà chúng ta đó nha!" Mục Kinh Trập xoa xoa mặt của Thiệu Đông: "Quá lợi hại."
Thiệu Đông có chút đỏ mặt: "Đều là do mẹ hỗ trợ con."
"Lợi hại là lợi hại, không cần khiêm tốn."
"Là anh cả, anh thật lợi hại!" Đám người Thiệu Bắc cũng tham gia vào nhóm khen ngợi, Thiệu Nam cũng là khen lấy khen để, nhưng lại rất trầm ngâm.
Ngay lúc đang khen, giọng của thím trong thôn bên ngoài vang lên, hóa ra thím ấy đến đây để bán quả óc chó.
Trong làng có rất nhiều quả óc chó, sau khi nhà máy mở cửa, gia đình bắt đầu thu hoạch quả óc chó và chuẩn bị làm nước quả óc chó.
Tất cả quả óc chó trong thôn đều bán cho Thiệu gia, tăng thêm một chút thu nhập, mọi người nhìn thấy Mục Kinh Trập cùng đám trẻ Thiệu gia nói chuyện rất tốt, Mục Tuyết lúc trước còn cho rằng mọi người ở sau lưng sẽ nói xấu Mục Kinh Trập, nhưng chuyện đó không hề xảy ra.
Không có cơ hội xuất hiện, cũng không có chuyện đó, Mục Kinh Trập thậm chí còn tăng thu nhập cho bọn họ, bọn họ làm sao có thể mắng cô chứ, ở thôn Đại Đông ai mà không ghen tị với cô chứ.
Những người khác ở các thôn khác cũng có thể đem bán vào nhà máy, mấy người Mục Kinh Trập đều là người tốt, sẽ không lừa gạt những người lương thiện, nhưng một thôn nhất định sẽ tốt hơn, cho nên hiện tại mọi người đều coi Mục Kinh Trập là thần tài nhỏ trong thôn.
"Kinh Trập, đến xem một chút đi, đây đều là quả óc chó đã tách vỏ của nhà ta, ta cũng đã phân ra, hạt nhỏ màu đen đều đã được lựa ra."
Quả óc chó bóc vỏ cũng là một vấn đề nên nhà máy chủ yếu sẽ thu hoạch quả óc chó đã bóc vỏ, giá quả óc chó chưa bóc vỏ thấp hơn, tùy theo chất lượng mà giá cả khác nhau, người dân trong thôn Đại Đông cũng nghe theo, muốn gì làm nấy.
"Được, đợi con cân cho thím." Mục Kinh Trập cân lên, Thiệu Đông ghi sổ, Thiệu Tây đưa tiền, phối hợp rất khéo léo.
Sau khi nhận được tiền, người thím mỉm cười hài lòng rời đi.
Khi nhà máy bắt đầu sản xuất và vận hành, Thiệu Nam đã nhờ Mục Kinh Trập đi cùng cậu đến thủ đô để tham gia chương trình ghi hình cuộc thi.
Đây là chương trình thi đấu tri thức, không có nhiều kịch bản tham gia, tất cả đều dựa vào thực lực, có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, lớn nhất thậm chí còn học cấp ba.
Mặc dù là một chương trình mới, số lượng người đăng ký tương đối ít, nhưng phạm vi toàn quốc không phải chuyện đùa, kết quả là Thiệu Nam thần thần bí bí đã lọt vào top 100.
"Con đăng ký vòng loại lúc nào vậy? Tại sao lúc trước ta không biết? Con âm thầm tham gia sao?"
"Vâng, con nghĩ cứ tham gia rồi nói với mẹ sau cũng được." Thiệu Nam gật đầu.
Trước đó cậu đã phát hiện ra rằng mọi người trong nhà đều kiếm tiền, anh cả kinh doanh, bài báo anh hai viết cũng được đăng khắp nơi, anh hai đã nổi tiếng và có rất nhiều tiền thù lao, em gái Thiệu Bắc thì tham gia chương trình truyền hình, TV cũng chiếu lên, đóng phim cũng sẽ được phát hành, và với tài năng của mình, em gái cậu nhất định sẽ nổi tiếng trong tương lai.
Ngay cả Thiệu Trung, người nhỏ tuổi nhất cũng đã kiếm tiền bằng cách giúp sáng tác nhạc trước đó, tương lai cũng không cần phải lo lắng, nhìn tới nhìn lui, dường như chỉ có cậu là người duy nhất trong năm người cho đến nay vẫn chưa kiếm được tiền và vẫn còn tụt lại phía sau.
Thiệu Nam cảm thấy chuyện này không thể cứ như vậy tiếp tục, cậu cũng phải kiếm tiền, năm người bọn chúng nhất định phải sống sót, sống một cuộc sống tốt nhất, chỉ bằng cách này, Thiệu Kỳ Hải, người đã bỏ rơi bọn chúng mới có thể thấy rằng tất cả bọn chúng đều có triển vọng và hắn nhất định phải hối hận.
Thiệu Nam không muốn trì hoãn nữa, vừa vặn nhìn thấy chương trình truyền hình thông báo, phần thưởng hậu hĩnh, hơn nữa còn có thể lên TV, nhìn tổng thể rất tốt, vì vậy liền đăng ký.
Vòng sơ loại tổ chức ở huyện, người tham gia không nhiều, cậu là người duy nhất trong huyện vượt qua vòng sơ khảo, sau đó lọt vào vòng bán kết tiến vào thành phố, may mắn là bây giờ bọn cậu đi đến thành phố cũng không có trở ngại.
Sau nửa ngày thi đấu, cậu đã vượt qua trận bán kết, và lọt vào top 100 trong nước với thành tích xuất sắc của mình, tiếp sau đó phải vào đến thủ đô để quay hình, lúc này cậu mới thông báo cho Mục Kinh Trập.
"Con thật sự có thể vụt lên đó nha."
Mục Kinh Trập vội vàng chuẩn bị đi thủ đô, Quý Bất Vọng nghe xong nói rằng anh cũng sẽ đến thủ đô, tiện thể về thăm nhà một chút.
Sau khi Quý Bất Vọng biết ngày khởi hành, anh ấy đã trực tiếp đặt vé máy bay, thế là Mục Kinh Trập từ khi xuyên sách tới lần đầu tiên được đi máy bay, Thiệu Nam cũng là người đầu tiên đi máy bay.
Thiệu Bắc và những người khác rất ghen tị, Thiệu Bắc còn thề: "Lần sau em cũng sẽ đi máy bay!"
Quý Bất Vọng đi cùng Mục Kinh Trập và Thiệu Nam, cho nên Mục Kinh Trập không cần phải lo lắng quá nhiều, chờ lên máy bay, Mục Kinh Trập sợ Thiệu Nam không quen với việc máy bay cất cánh liền dặn dò vài câu.
Ba người họ đi cùng nhau, thành công bị hiểu lầm là một gia đình ba người.
Máy bay mang Mục Kinh Trập và những người khác đi xa, Thiệu Kỳ Hải nhìn chiếc máy bay bay trên đầu: "..."
Trong thời gian này, Thiệu Kỳ Hải vẫn thỉnh thoảng âm thầm thay đổi các danh tính khác nhau, ngụy trang để bảo vệ và chú ý đến sự an toàn của Mục Kinh Trập, mặc dù hắn không thể vào trong thôn, nhưng hắn vẫn chưa hề mất dấu.
Thiệu Nam lặng lẽ tham gia, Thiệu Kỳ Hải cũng không có tin tức, đột nhiên biết rằng bọn họ sẽ đến thủ đô, còn muốn bám theo, kết quả là hắn mua vé tàu, còn Mục Kinh Trập và những người khác lại đi máy bay.
Thiệu Kỳ Hải phản ứng lại, muốn đi mua vé, nhưng hắn không mua được vé nữa, vì vậy hắn chỉ có thể lấy vé tàu và trơ mắt nhìn Quý Bất Vọng và gia đình của hắn bay đi mất.
Nhìn một hồi, hắn còn phải chạy tới ga tàu, vội vội vàng vàng mua vé đuổi theo.
Tuy rằng sau khi đi tàu hỏa đến thủ đô, có thể đám người Mục Kinh Trập đã quay về rồi, nhưng hắn nhất định phải đi.
Khi Thiệu Kỳ Hải lên tàu, Mục Kinh Trập đã xuống máy bay và đến thủ đô.
Trên đường đi, Mục Kinh Trập đã chụp một số bức ảnh của Thiệu Nam, bao gồm một bức ảnh bao quát lúc ngồi trên máy bay.
Mục Kinh Trập hối hận vì trước đây không có máy ảnh để ghi hình, khi có tiền, cô đã lập tức mua một chiếc, chụp vài bức ảnh kỷ niệm hoặc tâm trạng tốt liền lấy ra chụp.
Những bức ảnh này khi được chụp có thể không có cảm giác gì nhiều, nhưng khi thời gian trôi qua, đây là những dấu ấn quý giá nhất.
Quý Bất Vọng đã chụp một bức ảnh cho Mục Kinh Trập và Thiệu Nam, Mục Kinh Trập cũng không keo kiệt chụp cho Quý Bất Vọng hai bức, sau đó trước khi xuống máy bay, nữ tiếp viên đã chụp một bức ảnh cho "gia đình ba người" của họ.
Thiệu Nam xuống máy bay và bước ra ngoài, cậu liền quay đầu lại và giải thích với nữ tiếp viên rằng Quý Bất Vọng không phải là cha của cậu và họ không phải là một nhà ba người.