Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 157: Báo thù cho mẹ



Mục Tuyết đang nghĩ gì không biết, nhưng bà Mục rất thực tế, bà ta nhanh chóng nhận ra rằng Đường Mặc Linh trong tương lai sẽ không có nhiều tiền như vậy nữa? Nghĩ cũng phải thôi, đổi lại là bà ta, bà ta cũng không muốn giao một gia sản khổng lồ như vậy cho cháu ngoại thừa kế.

Cũng là cháu trai, nhưng thêm một chữ 'ngoại' thì lập tức trở thành người ngoài.

Không còn là người thừa kế nữa, có lẽ Mục Tuyết cũng không phải đối tượng thích hợp.

Mọi người trong thôn đều biết Đường Mặc Linh tương lai sẽ đầy hứa hẹn, dù sao thì bà Mục cũng đã thổi phồng lên rất nhiều, nhưng cũng không nghĩ đến người thừa kế nói không có liền mất đi.

Mọi người thảo luận ầm ĩ, bà Mục nhìn Đường Mặc Linh đang điềm tĩnh, đột nhiên cảm thấy hào quang trên người anh dường như ít đi nhiều.

Nếu đã như vậy, hà tất gì phải dây dưa thêm nữa, tiếp tục dính líu chỉ thêm phiền.

Bà Mục trực tiếp nắm tay Mục Tuyết: "Đi thôi, Tiểu Tuyết."

Đường Mặc Linh, người đã mất đi hào quang của người thừa kế, lúc này lập tức bị bà Mục từ bỏ, hơn nữa bà ta còn nhanh chóng nhận định rằng Mục Tuyết nhất định sẽ tìm được tốt hơn.

Bà Mục đột nhiên nghĩ đến, cũng không biết cậu của Đường Mặc Linh bao nhiêu tuổi, nếu tuổi không lớn, Đường Mặc Linh không dùng được nữa thì cứ chuyển mục tiêu sang người cậu kia đi?

Bà Mục trong lòng suy tính, hỏi Mục Tuyết: "Tiểu tuyết, Đường Mặc Linh có nói cho con về cậu của nó không?"

"Có nói sơ qua, nhưng cũng không nhiều, cháu cũng không biết nhiều lắm." Mục Tuyết có chút thất thần.

"Nếu có thể gặp thì tốt biết mấy." Bà Mục có chút lo lắng, muốn trực tiếp hỏi thăm, nhưng vẫn là nhịn lại.

Mục Tuyết có năng lực, không cần tìm cũng sẽ gặp phải mà thôi, nói không chừng có thể sớm gặp như lúc cứu được Đường Mặc Linh vậy, hơn nữa nhất định sẽ gặp được người giàu có hơn! Cứ tạm thời chờ đợi một chút a.

Mục Kinh Trập không biết bà Mục và Mục Tuyết đang nghĩ gì, nhưng cũng có thể nhìn ra thái độ của bọn họ đã thay đổi sau khi Đường Mặc Linh nói rằng anh đã mất đi thân phận người thừa kế.

Nhưng cô không quan tâm đến những điều này, nhìn bọn họ đi, hít một hơi thật sâu và đi làm việc, mặc kệ những người đang xem bên ngoài và Đường Mặc Linh.

Đường Mặc Linh không ngờ rằng sự xuất hiện của mình thực sự sẽ mang đến cho Mục Kinh Trập nhiều rắc rối như vậy, anh hối hận và vội vàng đuổi theo: "Anh xin lỗi, anh thật sự không biết sẽ xảy ra những chuyện này..."

"Tôi đã nói với anh rồi, anh còn không chết tâm đi, hiện tại đã xác minh, còn chưa đủ sao?"

Mục Kinh Trập xoay người: "Tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù sao anh hãy nhớ kỹ, sau này anh lại tìm đến cửa, đừng trách tôi không khách khí, anh tìm đến tôi lần nào tôi đánh lần dó."

"Anh..." Đường Mặc Linh đang muốn nói thêm, đã bị Thiệu Đông chạy tới cắt ngang: "Đường chú, mời chú lập tức rời khỏi nhà của con."

Phía sau Thiệu Đông còn có Thiệu Tây và những người khác đang thở dốc, ngay cả Thiệu Trung, người đi theo các anh chị đến lớp một dự thính cũng chạy về.

"Thiệu Đông, ta không phải cố ý, ta không biết sẽ phát sinh..."

Thiệu Đông mang theo đám Thiệu Tây, hùng hổ đi tới trước mặt Đường Mặc Linh, ngắt lời anh ta: "Không biết cần là chú cố ý hay không, chú Đường, chú đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho mẹ con, bây giờ chú biết chuyện rồi thì chú cũng nên rời đi càng sớm càng tốt."

Đường Mặc Linh buộc phải rời khỏi Thiệu gia, sau khi trở lại xe liền ảo não không thôi.

Dù không muốn nhưng Đường Mặc Linh cũng không còn cách nào khác là phải rời đi trước, trên đường về, anh đụng phải Thiệu Kỳ Dương đang tan làm, Thiệu Kỳ Dương không biết chuyện gì đã xảy ra trong thôn, khi nhìn thấy xe của Đường Mặc Linh, anh nhường đường cho anh ta rồi mặc kệ.

Chờ đến lúc trở về nghe thấy tiếng bàn tán trong thôn, Thiệu Kỳ Dương hối hận vô cùng, nếu biết sớm hơn, lẽ ra anh nên cản Đường Mặc Linh lại và đánh anh ta một trận!

Thiệu Kỳ Dương rất khó hiểu trước việc Đường Mặc Linh và Mục Tuyết đột ngột từ hôn, không ngờ là Đường Mặc Linh đã đem chủ ý đánh lên Mục Kinh Trập, bị chọc tức chết.

Sau khi tức giận thì càng ngày càng lo lắng, một Quý Bất Vọng đã làm anh cảnh giác, nhưng chỉ một Quý Bất Vọng vẫn chưa đủ, lại thêm một Đường Mặc Linh nhảy ra, rõ ràng là người của Mục Tuyết, không biết làm sao lại tự nhiên chen chân vào.

Lại hỏi thăm một chút, nghe kể bà Mục mắng người khó nghe như vậy, anh càng bực đến nỗi không ngủ được.

Lăn qua lộn lại đến nửa đêm, Thiệu Kỳ Dương không nhịn được đứng dậy, chuẩn bị làm gì đó, dạy dỗ cho cái mồm mép không sạch sẽ của bà Mục một bài học.

Kết quả vừa mới lén lút ra tới cửa, lại đụng phải Thiệu Tây và Thiệu Nam.

"Hai con làm gì vậy?"

"Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh thôi, còn chú?"

"Ta cũng vậy, ta đi xong lại vô, hai con vô nghỉ ngơi trước đi."

"Được ạ."

Nửa giờ sau, ba người gặp lại nhau ở ngoài Mục gia, nhìn nhau một hồi, bầu không khí trở nên trầm mặc, cuối cùng Thiệu Kỳ Dương không tự nhiên mở miệng nói: "Nói cho ta biết, các con muốn làm gì?"

Lần này... không thể nói dối, Thiệu Tây nhìn Thiệu Nam: "Chúng con cũng không muốn làm gì cả, chỉ là muốn những thứ vốn dĩ thuộc về sẽ quay trở lại nơi bắt đầu."

"Đúng vậy." Thiệu Nam nhấn mạnh: "Chúng con không hại người, chỉ là muốn báo thù một chút." Cậu bây giờ mới chú ý đến những thứ này, ban đầu chỉ muốn chia sẻ với Thiệu Tây để giải tỏa tâm trạng, cũng không có ý định ra tay.

Cuối cùng, Thiệu Kỳ Dương đã hợp tác với Thiệu Tây và Thiệu Nam đem thả thỏ rừng và gà rừng mà bà Mục bắt được.

Ga rừng là do bà Mục lên rừng đặt bẫy bắt được, dự định đem bán chứ không giữ lại ăn, còn có thỏ rừng lúc trước bắt được, đều rất quý.

Nhưng đêm nay, Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Tây lặng lẽ để cho chúng nó chạy đi, Thiệu Nam thì giải quyết con chó của Mục gia, không cho nó sủa bậy.

Sau khi làm chuyện xấu, Thiệu Kỳ Dương, Thiệu Tây và Thiệu Nam suốt quãng đường trở về đều im lặng, về đến nhà chỉ thì thầm vài câu.

"Sau này không được phép như vậy nữa biết không?"

"Chú, chú lớn già đầu rồi cũng vậy mà."

Thiệu Kỳ Dương: "...Đừng làm loạn, ngủ tiếp đi."

Thiệu Tây cùng Thiệu Nam trở về phòng, nhẹ nhàng nằm xuống, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông: "Hả giận chưa?"

Thiệu Tây và Thiệu Nam sửng sốt, đột nhiên ngồi dậy: "Anh!"

"Nằm xuống đi, Thiệu Trung còn đang ngủ." Giọng điệu của Thiệu Đông bình tĩnh.

"Anh, anh biết tụi em ra ngoài sao?" Thiệu Tây ngượng ngùng hỏi, cậu còn cho rằng chính mình đã đủ cẩn thận.

"Tối hôm qua trước khi đi ngủ có nhìn thấy." Thiệu Đông nhàn nhạt nói, tối hôm qua hai người nhìn nhau, hai bên lông mày đều bất mãn, cậu đều thấy hết.

Hơn nữa cậu không chỉ biết bọn họ đi ra ngoài, còn muốn đi theo, vốn là muốn giúp bọn họ dọn dẹp hiện trường, không nghĩ tới chú nhỏ cũng đi.

Thiệu Đông nói xong, Thiệu Tây và Thiệu Nam nhìn nhau ngượng ngùng, còn có chút bất đắc dĩ, có chuyện gì có thể qua mắt anh cả sao?

Anh cả thật sự lợi hại.

Mãi đến rạng sáng, Thiệu Tây và Thiệu Nam mới nhận ra rằng Thiệu Đông lợi hại hơn bọn chúng tưởng.

Bà Mục sáng sớm dậy thấy thỏ và gà rừng biến mất, muốn phát điên lên, sợ cũng mất những thứ khác nên vội vàng đi kiểm tra.

Con lợn ở nhà không sao, vẫn còn nguyên, nhưng khi bà Mục nhìn kĩ lại mới hoảng hồn, liền bị dọa đến sợ, lợn vẫn còn, nhưng toàn bộ mặt thì khác hoàn toàn, miệng của mấy con lợn bị tô màu đỏ như máu, giống như bị xé toạc ra rồi khâu lại vậy.

Bà Mục không khỏi nghĩ đến chuyện hôm qua đã mắng Mục Kinh Trập, đây chính là trắng trợn cảnh cáo, muốn bà ta câm miệng, nếu không sẽ có kết cục như vậy.

Bà Mục tức đến không thở nổi: "Mục Kinh Trập, nhất định là Mục Kinh Trập làm, thỏ rừng gà rừng, cả con lợn này cũng vậy, sao nó có thể làm như vậy, ta..."

Bà Mục theo thói quen muốn mở miệng ra mắng, nhưng vừa nhìn đến con lợn, lại đột nhiên dừng lại, đổi lời nói: "Ta đã tạo cái nghiệt gì a!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv