Một lần nữa, Thiệu Kỳ Dương lại cảm thấy được sự cấp bách, anh không thể tiếp tục làm việc như này nữa, nếu anh tiếp tục thì sẽ chỉ ngày càng tụt lại phía sau, không thể đuổi kịp và cuối cùng anh sẽ không còn khả năng cạnh tranh.
Rõ ràng anh và Mục Kinh Trập ở chung một nhà, theo lý thì nhà ven hồ sẽ hưởng trước ánh trăng, nhưng tình huống thực tế là anh phải bận rộn với công việc, sau này xảy ra chuyện gì sẽ không biết được, cũng không thể bảo vệ được Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ.
Anh ấy không thể cho Mục Kinh Trập và bọn trẻ một cuộc sống tốt hơn, thậm chí bây giờ Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Bắc cũng đã bắt đầu kiếm được tiền, so với anh đều rất có tiền đồ, chỉ có người chú như anh vẫn mãi giậm chân tại chỗ.
Với mức lương ít ỏi đó, làm sao anh có thể xứng với Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập không chỉ làm hoa cài đầu mà người trong thôn có thể nhìn thấy, mà cô còn đầu tư mở một nhà máy, càng ngày càng đi lên khác hoàn toàn trước đây.
Cả gia đình đều tiến bộ, nhưng chỉ một mình anh còn đứng yên tại đây?
Thiệu Kỳ Dương làm việc lâu như vậy, không phải anh không nhìn ra cái gì, mà là anh không có đủ chi phí, cho nên chưa bao giờ dám hành động.
Nhưng lần này nhất định phải hành động, vừa vặn Mục Kinh Trập mấy ngày trước đi vay tiền, hơn nữa anh cũng có hỏi qua về khoản vay, vốn dĩ anh sợ trong đó có bẫy, nhưng lại nghĩ nếu Mục Kinh Trập sau này gặp khó khăn gì, anh vẫn có sẽ đảm đương trong tương lai.
Cuối cùng cũng hiểu rõ về khoản vay, thấy Mục Kinh Trập không có gì bất thường, bây giờ nghĩ lại anh liền có chút động lòng.
Nếu như anh gom tiền rồi hành động, thì không biết đến khi nào anh mới có thể hành động, nhưng nhìn Mục Kinh Trập và những người khác không ngừng tiến về phía trước, cộng thêm sự hiện diện của Quý Bất Vọng kích thích khiến Thiệu Kỳ Dương cuối cùng đã đưa ra một quyết định trọng đại trong cuộc đời mình vào ngày hôm đó.
Anh muốn vay một khoản tiền để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, một công ty vận tải hàng hóa, khác với những gì Thiệu Kỳ Hải từng làm, mà là những mảng nhỏ.
Làm việc trong hai năm qua không phải là không có gì, Thiệu Kỳ Dương cũng đã gặp nhiều người và cũng nhìn thấy nhiều thị trường.
Hai năm trở lại đây, người gửi thư ngày càng nhiều. Trên thực tế thì rất nhiều người không chỉ muốn gửi thư mà còn muốn gửi rất nhiều thứ, nhưng đến thời khắc mấu chốt đều không thể gửi đi, nguyên nhân chính là giá thành không hề rẻ, hơn nữa thời gian giao hàng cũng rất lâu, đồ bên trong có thể bị hư hỏng, rất bất tiện.
Thiệu Kỳ Dương muốn làm, không nói đến những thứ khác, trước tiên làm ở trong tỉnh, sau đó mở rộng ra ngoài tỉnh, điều này không chỉ thuận tiện cho mọi người, mà còn thuận tiện hơn cho việc truyền đạt tình yêu và tình cảm.
Thiệu Kỳ Dương đã quyết định, liền thảo luận với Mục Kinh Trập sau khi về nhà, anh muốn nghe ý kiến của cô, đồng thời cũng muốn thấy biểu cảm của cô.
Sau khi nghe những gì Thiệu Kỳ Dương nói, Mục Kinh Trập không nhịn được nghĩ đến, đây không phải là công ty chuyển phát nhanh sao?
Trong sách, Thiệu Kỳ Dương sau đó đã mở một công ty chuyển phát nhanh, làm ăn rất được, về sau còn lan sang nước ngoài và trở thành một công ty lớn.
Chỉ là Thiệu Kỳ Dương hình như không có bắt đầu nhanh như vậy, có vẻ như là phải qua mấy năm nữa, tự mình tích góp đủ tiền rồi mới làm, rồi từng bước từng bước làm nên tên tuổi.
Không ngờ lần này anh lại đi trước nhiều năm như vậy, lại còn bạo gan hỏi vay tiền.
Mục Kinh Trập không khỏi trách bản thân, có lẽ là do sự ảnh hưởng của cô, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì cũng có thể làm được.
Mặc dù mạng máy tính chưa phổ biến chứ đừng nói đến mua sắm trực tuyến, ngành chuyển phát nhanh còn kém hơn đời sau rất nhiều, nhưng cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, nhu cầu về ngành này sẽ chỉ tăng lên.
Cũng giống như hành trình nhặt ve chai của Thiệu Đông vậy, nếu như bọn họ có thể nắm bắt cơ hội để chiếm lấy thị trường thì cũng không tệ.
Mục Kinh Trập sau khi cẩn thận cân nhắc thì gật đầu: "Có thể." Cô tóm tắt lại và đồng thời giải thích mô hình hoạt động cơ bản của một số công ty chuyển phát nhanh ở các thế hệ sau, đặc biệt là những công ty phù hợp với hiện tại, cổ vũ cho Thiệu Kỳ Dương.
"Nếu chuyện lần này thành công, thì về sau nó sẽ càng phát triển hơn nữa."
Thiệu Kỳ Dương cuối cùng cũng mỉm cười sau khi nghe Mục Kinh Trập khẳng định, và sau khi nghe những gì cô nói, sự tự tin của anh tăng gấp đôi: "Vậy tôi sẽ thử xem!"
"Được, cần giúp gì thì nói với tôi." Mục Kinh Trập gật đầu, rất vui vẻ với bầu không khí cả nhà cùng nhau khởi nghiệp, ảnh hưởng tích cực lẫn nhau.
Cuộc sống của gia đình sung túc, khả năng con cái lầm đường lạc lối sau này ít đi.
Khi Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Dương đang bận rộn với sự nghiệp của họ, thì đám trẻ Thiệu Đông cũng không hề rớt lại phía sau, Mục Hàn, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng vậy.
Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ vẫn bán bánh bao, vào mùa đông mà công việc kinh doanh vẫn khá tốt, nhưng cũng có một số vấn đề phát sinh, thôn Đại Đông cách thị trấn quá xa, hơn nữa mùa đông trời rất lạnh, khi bọn họ đi bán bánh bao luôn bị lạnh đến co ro.
Ngay cả mũ, khăn quàng cổ, găng tay mà Mục Kinh Trập đưa cho cũng vô dụng, trên tay hai người còn bị rạn da, đầu óc mỗi ngày đều tối sầm, sau khi bận rộn thì ba bốn tiếng một ngày đều không ngủ được.
Mục Kinh Trập cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vì vậy cô đã gợi ý cho Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thuê một cửa hàng trong thị trấn.
Không phải Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng chưa từng nghĩ về điều này, nhưng cả hai đều đang do dự: "Hai người chúng ta gần như đã tiết kiệm đủ tiền, vốn dĩ đã nghĩ đến việc xây nhà và thuê một cửa hàng vào năm trước hoặc năm sau... nhưng số tiền này có thể không đủ."
"Cái này có gì phải do dự, trước tiên cứ thuê đã, sau đó lại tiết kiệm tiền. Nhà ở cũng không cần vội vàng xây dựng, đến lúc đó có thể trực tiếp lên trên tị trấn hoặc huyện xây dựng hoặc mua phòng ở, không nhất định phải ở trong thôn. "
Hiện tại Mục Hàn đã đi ra ngoài, một thời gian nữa Mục Kinh Trập cũng sẽ đi, không thể suốt đời ở lại thôn Đại Đông, tuy rằng không xác định nên định cư nơi nào, trên thị trường đại khái là nhà ở thương mại, cho nên cũng không cần xây, nhưng nếu không mua nhà thì làm sao mà xứng với việc xuyên sách qua đây được!
Trên thực tế, Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ đã một chân rời khỏi thôn Đại Đông, vậy tại sao phải xây nhà trong thôn?
Xây nhà trong thôn xong cũng không có nhiều thời gian ở đó, cuối cùng cũng phải ra ngoài, ngược lại lúc đó cô cũng muốn dẫn theo cha mẹ đi cùng, ở bên cạnh cũng tiện chăm sóc hơn.
Mục Kinh Trập nghĩ rất xa, nhưng lời nói của cô khiến cả Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng đều nuốt nước bọt: "Mua nhà và xây nhà ở bên ngoài? Chúng ta có thể làm được không?"
"Đương nhiên có thể làm được." Mục Kinh Trập gật đầu: "Xây nhà ở thôn Đại Đông cũng không phải là không thể, nhưng phải đợi lúc hai người cảm thấy muốn về nhà, hoặc là có tiền nhàn rỗi từ từ xây dựng cũng được, không cần lo lắng."
"Nhưng về sau em trai con lấy vợ rồi sẽ không có nhà mới ở sao?" Tư tưởng của Lý Chiêu Đệ vẫn là giữ nguyên như cũ.
"Mẹ, mẹ ngốc sao? Ở trong thành phố có nhà cũng được mà? Hơn nữa mẹ cũng không cần lo lắng, Mục Hàn hiện tại có thể kiếm tiền, để nó tự kiếm nhà là được."
Mục Kinh Trập nắm lấy tay bọn họ: "Hai người bây giờ vẫn là nên bớt làm việc đi, quan trọng nhất là giữ gìn sức khỏe, thích mua gì thì mua, còn lại để chúng con lo."
"Chúng con còn trẻ, đã đến lúc phải chiến đấu rồi." Mục Đằng mừng vì Mục Kinh Trập hiếu thuận, nhưng ngoài miệng lại phản bác: "Ta không thể giúp các con, nhưng cũng không thể kéo chân các con được."
"Đừng nghĩ như vậy, giữ cho cơ thể khỏe mạnh là cách tốt nhất để giúp chúng con rồi. Việc chăm sóc cơ thể của chính mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Mục Kinh Trập thay bọn họ ra quyết định, sau đó thuê một cửa hàng nhỏ trong trấn để bán bánh bao, còn thuê một căn nhà ở phía sau, để sau này bọn họ không cần vất vả như vậy, cũng không cần sợ gió thổi mưa rơi.
Khi Mục Hàn nghe về quyết định của hai vợ chồng, hắn thậm chí còn gửi tiền về, nói là tiền trợ cấp.
"Đứa nhỏ này, không biết mỗi ngày nhặt ve chai khổ cực đến nhường nào, còn gửi tiền về." Lý Chiêu Đệ nhìn số tiền, thầm nói với Mục Đằng, bà ấy cảm thấy mọi thứ bây giờ giống như một giấc mơ vậy, con trai con gái đều hiếu thuận tiền đồ như gấm, hơn nữa hai người bây giờ còn có thể làm ăn ở trên trấn.
Mục Đằng nói với Lý Chiêu Đệ rằng đừng có suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng ông lại nghĩ, những thứ như này trước đây ông nằm mơ cũng không có dám làm.