Trước giờ Mục Kinh Trập chỉ muốn toàn tâm toàn ý kiếm tiền và nuôi mấy đứa con, ngay cả khi Quý Bất Vọng thú nhận tình cảm của mình, cô vẫn không thể dứt ra chút thời gian và sức lực.
Nhưng những ngày này, Quý Bất Vọng quả thật đã cho cô thấy sự chân thành của mình.
Cơm nước xong xuôi thì trời cũng đã tối, Quý Bất Vọng lái xe đưa họ trở về.
Quý Bất Vọng lần đầu tiên đến thôn Đại Đông, liền hiểu chuyện dừng lại ở cửa thôn, thậm chí còn không xuống xe, quan tâm đến sự khó xử của Mục Kinh Trập.
Theo lý thì nên mời Quý Bất Vọng vào trong nhà uống ngụm trà, nhưng trước cửa góa phụ có rất nhiều lời đàm tiếu, hiện tại Mục Kinh Trập cũng nổi tiếng như vậy, nhìn thấy Quý Bất Vọng, có lẽ sẽ truyền ra điều gì đó.
Mục Kinh Trập rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*, Quý Bất Vọng dường như đã đoán trước được sự khó xử của cô, chờ bọn họ xuống xe liền vẫy vẫy tay chào.
( Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.)
Mục Kinh Trập nhìn xe của Quý Bất Vọng đi xa, đứng đó một lúc lâu mới quay lại.
Ngày hôm sau, sau khi đưa mấy đứa trẻ đến trường, Mục Kinh Trập vô tình nhìn thấy Đường Mặc Linh ở ngoài thôn, Đường Mặc Linh vẫn là đến tìm cô.
"Mục Kinh Trập, em sẽ không vì tránh mặt anh mà không cho bọn trẻ đến trường nghệ thuật chứ?"
Đường Mặc Linh cho Mục Kinh Trập một tuần để tiếp nhận, nghĩ rằng sau một tuần, cô cũng sẽ bình tĩnh lại.
Anh còn cố ý đến trường nghệ thuật để tìm bọn họ trước khi tan học vào buổi chiều, nhưng anh không thể đợi được, còn đến cả thư viện huyện, nhưng cũng không tìm thấy.
Đường Mặc Linh không biết rằng Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ đã đến nhà của Quý Bất Vọng, chỉ nghĩ rằng Mục Kinh Trập đang cố gắng trốn tránh mình, suy nghĩ lung tung cả đêm, cuối cùng không thể kìm lòng được và chạy đến tìm Mục Kinh Trập.
Nhìn thấy anh, Mục Kinh Trập dựng cả tóc gáy: "Anh tới đây làm gì? Anh muốn hại chết tôi sao, người tong thôn mà thấy anh đến tìm tôi, nhất định sẽ hiểu nhầm là tôi đã cướp người, bà nội và Mục Tuyết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Anh và cô ấy đã từ hôn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bắt đầu." Đường Mặc Linh cau mày.
Mục Kinh Trập nhìn Đường Mặc Linh, bình tĩnh nhìn xung quanh: "Anh và Mục Tuyết thực sự kết thúc?"
"Đương nhiên, nếu không chúng tôi làm sao lại từ hôn?"
"Cho nên lúc trước anh thật sự nghiêm túc, không phải đùa giỡn hay là trả thù?" Mục Kinh Trập cố hết sức bình tĩnh tiêu hóa tình hình.
"Đương nhiên, ai lại đùa giỡn hay trả thù như vậy." Cuối cùng Đường Mặc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, nếu đám người trong thôn bất mãn hoặc nói nhảm, anh sẽ giải quyết giúp em."
Mục Kinh Trập lắc đầu: "Anh tính giải quyết thế nào đây? Tiền không phải là tất cả, quên đi, chuyện này đừng vội nói, nếu nhứ điều anh nói là thật, tôi sẽ cho anh đáp án trước, là tôi không có thích anh, tôi và anh tuyệt đối không thể, anh nhớ kỹ vào, là tuyệt đối không thể."
Cô đã xem quá trình yêu đương của Mục Tuyết và Đường Mặc Linh, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để chấp nhận sự thật về sự thay lòng đổi dạ của Đường Mặc Linh, nhưng vẫn từ chối không chút do dự.
Đối với lời thổ lộ này, cô chỉ có cảnh giác và nghi ngờ.
Sắc mặt Đường Mặc Linh cứng đờ: "Tuyệt đối không thể?" Tại sao lại dùng từ 'tuyệt đối'?
"Đúng vậy, bất kể là thật hay giả, tuyệt đối không thể nào, sau này xin đừng tìm đến tôi nữa." Mục Kinh Trập chắc chắn gật đầu, cảm thấy mình đã nói rõ ràng, trực tiếp rời đi.
Đường Mặc Linh muốn đuổi theo, nhưng bị Mục Kinh Trập chặn lại: "Đừng ép tôi phải đánh anh ngất xỉu."
Đường Mặc Linh nghiến răng dừng lại: "Anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ đến tìm em nữa."
Anh càng nói, Mục Kinh Trập chạy càng nhanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng, thấy cô chạy, người không biết còn tưởng rằng có chó hoang đuổi theo.
Đường Mặc Linh tức giận đập xe một cái, do dự một lúc trong việc lựa chọn tiếp tục tìm Mục Kinh Trập hay quay lại, quay đầu liền nhìn thấy Mục Tuyết.
Mục Tuyết đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn anh.
"En đến từ lúc nào?" Đường Mặc Linh cau mày.
"Khi Mục Kinh Trập đến." Mục Tuyết theo sau Mục Kinh Trập, mặc dù cô ấy ở rất xa và không nghe thấy mọi thứ, nhưng cô ấy có thể nghe thấy câu nói cuối cùng của Đường Mặc Linh một cách rõ ràng.
"Anh thật sự tới tìm Mục Kinh Trập?" Giờ khắc này, Mục Tuyết ước gì mình đừng nhạy cảm như vậy, nhưng cô đã sớm đoán được hết thảy.
"Đường Mặc Linh, anh từ hôn tôi có thể nhịn, nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh ở bên Mục Kinh Trập, hai người ở bên nhau thì tôi biết xử sự như nào đây?"
Nếu Đường Mặc Linh thực sự kết hôn với Mục Kinh Trập, cô ấy sẽ hoàn toàn trở thành một trò đùa, Mục Tuyết không thể nhịn được, tuyệt đối không cho phép Mục Kinh Trập giẫm lên cô ấy để có được hạnh phúc và kết hôn với Đường Mặc Linh.
Một Thiệu Kỳ Hải là đủ rồi.
"Yêu cầu duy nhất của tôi là anh không được ở bên Mục Kinh Trập, chỉ có vậy mà anh cũng làm không được sao?" Mục Tuyết hỏi.
"Ngay từ đầu anh cũng không đồng ý điều ấy rồi, thứ lỗi cho anh vì không thể làm được." Đường Mặc Linh lúc này chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi vì đã làm tổn thương em."
Sau khi xin lỗi, Đường Mặc Linh chuyển chủ đề: "Nhưng anh hy vọng em đừng giận lây sang cô ấy. Anh thay lòng đổi dạ không phải vì cô ấy dụ dỗ anh, cô ấy chưa bao giờ làm chuyện như vậy, muốn trách thì hãy trách anh, cô ấy vô tội. Là anh đã thay lòng đổi dạ và thích cô ấy, Kinh Trập không có liên quan đến việc này, em và bà nội đừng gây phiền phức cho cô ấy."
Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt Mục Tuyết tràn đầy châm chọc: "Anh bao che cho nó như vậy, làm sao tôi có thể tin rằng nó không dụ dỗ anh? Anh nói cho tôi nghe xem tôi kém Mục Kinh Trập ở chỗ nào, nói cho tôi biết cô ta đã làm những gì mà khiến anh chết tâm như vậy?"
Đường Mặc Linh cau mày: "Mục Tuyết, chúng ta đã ở bên nhau thì không thể có lúc chia tay sao?"
"Không thể, nếu như anh không gặp Mục Kinh Trập, thì chúng ta đã ở bên nhau mãi mãi rồi. Tôi sẽ không buông tha cho Mục Kinh Trập, Mục gia cũng sẽ không để yên. Tôi sẽ để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của nó, bằng mọi giá cướp đi chồng chưa cưới của chị họ, Nó đã làm thì đương nhiên phải trả giá cho điều đó."
Tất cả sự thù hận bị kìm nén của Mục Tuyết bùng phát vào lúc này.
Đường Mặc Linh nhìn Mục Tuyết xa lạ và nhắm mắt lại: "Mục Tuyết, anh đã nói là cô ấy không có dụ dỗ anh, cô ấy không thích anh chút nào, vừa rồi không phải em cũng đã thấy sao, cô ấy đã từ chối anh, cô ấy vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau, chỉ là anh không khống chế được chính mình."
"Tôi không tin, bây giờ anh bênh vực nó như vậy nhất định là có nguyên nhân, anh biết Mục Kinh Trập là người như thế nào không?"
Mục Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần là thứ tôi thích, nó liền cướp lấy, nếu không được thì sẽ hủy hoại thanh danh của người ta. Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Dương, Trương Phi, Lý Hoa, đều như nhau cả. Lần trước nó nói Lý Hoa báo thù nó, nhưng ai mà biết được..."
"Đừng nhắc đến Lý Hoa, tên đó đúng là rác rưởi." Đường Mặc Linh nghe đến đây không khỏi ngắt lời cô ấy: "Tên đó có ý đồ xấu, chỉ muốn bắt nạt Mục Kinh Trập..."
Nói đến đây, Đường Mặc Linh sực tỉnh lại, đột nhiên ngừng nói, nhưng đã quá muộn.
"Là có ý gì? Làm sao anh biết được chuyện này? Không phải lúc đó anh đã rời đi rồi sao?" Sắc mặt Mục Tuyết hơi thay đồi.
Đường Mặc Linh do dự một chút: "Anh vốn là đang định rời đi, nhưng khi lại thấy Mục Kinh Trập có vẻ không thoải mái, cho nên đã đi theo, cuối cùng bị nhốt trong nhà máy mì."
Con ngươi của Mục Tuyết bỗng nhiên co rút lại: "Các người... "
"Đừng hiểu lầm, tụi anh không có xảy ra chuyện gì cả. Chuyện này anh nói cho em, chỉ mong em đừng hiểu lầm cô ấy. Lý Hoa thật sự có ý đồ xấu, cô ấy cũng không phải thật sự dụ dỗ anh, là anh sau một đêm đó mới xác định được tình cảm thật sự của bản thân."
Đường Mặc Linh đã giải thích rất nhiều, anh hy vọng rằng Mục Tuyết sẽ không suy nghĩ nhiều, anh chỉ vô tình lỡ miệng nói ra, nếu anh không giải thích rõ ràng, Mục Tuyết có thể sẽ hiểu lầm.
Nhưng Mục Tuyết cái gì cũng không nghe được, bên tai ù ù, không nghe thấy bất cứ điều gì, trong đầu cô ấy chỉ còn lại hai chữ —— báo ứng.