Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 137: Trúng thuốc?



Mục Kinh Trập tập trung ăn, ăn thỏa thích, chỉ có Lý Hoa vẫn ở bên cạnh cô, luôn tìm chuyện để nói với cô, còn đút thêm thịt cho cô.

Mặc dù anh ta múc thịt ngon nhưng Mục Kinh Trập vẫn muốn ăn một mình, đối mặt với Lý Hoa rất xấu hổ.

Cô chưa từng gặp phải kiểu người theo đuổi mình như thế này bao giờ, phải nói rằng chuyện như vậy ở thời hiện đại dường như rất ít, cơ bản là yêu kiểu ăn nhanh, phù hợp thì liền ở chung một chỗ.

Khi còn đi học, ba bốn năm thậm chí năm sáu năm cô vẫn có thể nghe thấy có người theo đuổi âu yếm nhau, nhưng sau đó thì không nghe thấy nữa, những thứ đó chỉ có trong phim truyền hình, một mực theo đuổi rất dễ bị ghét bỏ.

Nhưng Mục Kinh Trập lại có chút không bắt kịp xu hướng, thỉnh thoảng có người bày tỏ tình cảm với cô, cô muốn xem có hợp không, nhưng đối phương thấy cô không bảy tỏ lại nhiều nên vội vàng từ bỏ, cũng giống như Lý Hoa bây giờ.

Nói cách khác Mục Kinh Trập cũng luyện cho mình da mặt dày, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Hoa vẫn có thể ăn tiếp ngon lành.

Thức ăn không làm người ta thất vọng, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng dựa vào tố chất tâm lý tuyệt vời của mình để ăn một cách ngon lành.

Ăn xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp, sau một lúc cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Mục Kinh Trập nhìn thời gian, thấy Lý Hoa dường như lại tìm tới lần nữa, vội vàng nói lời tạm biệt với giáo viên.

Mấy đứa Thiệu Bắc được điểm cao hơn những người khác, giáo viên cũng nói về việc nhảy lớp, ngoài ra cũng không có gì khác.

Mục Kinh Trập từ trường học đi về, về nhà thấy Thiệu Bắc và những người khác vẫn chưa quay lại, nghĩ nghĩ một lúc liền mang túi ngô do Lý Chiêu Đệ đưa cho đến lò xay bột mì bên sông.

Lò xay bột mì thật ra là nhà máy của nhà nước, thôn Đại Đông nằm cạnh một con sông, hai nhà máy bột mì được xây dựng theo địa hình.

Cối xay nước lắp đặt đã lâu, sản phẩm làm ra ăn rất ngon, cả thôn ai cũng ăn, dù là bột trắng hay bột ngô cũng là do nơi này làm ra, bánh hấp và bánh bao làm ra đều ngon.

Một trong hai cối xay mì là cối xay mì cũ, chiếc còn lại được sửa chữa cách đây không lâu, xây bằng xi măng và bên trong chạy bằng điện, tự động hóa hơn.

Điện do nhà máy thủy điện trước mặt tạo ra, điện không nhiều, không đủ cung cấp cho cả thôn, giờ chỉ dùng trong trường học ủy ban thôn và nhà máy xay mì, nhưng nghe nói trong thời gian tới, điện có thể dùng cung cấp cho cả thôn.

Tuy nhiên, điện và cột điện đều phải tốn tiền, người muốn kéo cần phải tự bỏ ra một khoản tiền.

Rất nhiều người đều rút lui khi nghe giá, nhưng Mục Kinh Trập dù thế nào cũng muốn kéo điện về nhà, cô thực sự chán ngấy những ngày không có điện, cô đã sẵn sàng kéo và chờ kết nối.

Sau bắt được điện, cũng có thể thêm thời gian tăng ca, hoặc làm thêm một số thứ khác.

Mục Kinh Trập đến nhà máy mì, lại chỗ cầu dao, sau đó bật điện để thử, nhìn thấy những ngọn đèn mà những thế hệ sau không ai đánh giá cao đã bật lên, Mục Kinh Trập khá vui mừng, tưởng tượng nhà cô sau này cũng sẽ có điện, vẫn rất vui mừng.

Mục Kinh Trập lần đầu tiên xay ngô theo sự dạy dỗ của Lý Chiêu Đệ, đang bận tay lại thấy rất nóng, cả người nói ngứa cũng không phải ngứa, nhưng cô lại cảm thấy ngứa và nóng vô cớ, trở nên rất mẫn cảm, Mục Kinh Trập chỉ xay ngô, cảm giác không thể chịu nổi nữa, không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác muốn cởi bỏ quần áo.

Mục Kinh Trập xoa xoa cổ, đang tự hỏi tại sao mình lại trở nên như vậy, đột nhiên nghe thấy động tĩnh kỳ lạ, quay đầu lại nhìn thấy Lý Hoa.

Lý Hoa khom người đi vào lò xay mì, nhìn Mục Kinh Trập, giống như là muốn xác nhận cái gì đó: "Kinh Trập, cô đang cảm thấy thế nào?" Mục Kinh Trập vốn đang không hiểu tình huống của mình, nhìn thấy bộ dáng của Lý Hoa, rồi lại nghe anh ta nói. Sau đó, trong lòng liền ngộ ra, cô biết chuyện gì xảy ra —— cô nhất định đã trúng phải loại thuốc truyền thuyết đó!

Trong mỗi cuốn tiểu thuyết, luôn có một tình tiết như vậy, Mục Kinh Trập nhớ rằng bản gốc của ngọt sủng văn đều có, nhưng cô nhớ rằng Đường Mặc Linh bị một nữ phụ khác giở trò, vậy sao người chịu trận bây giờ lại là cô?

Lý Hoa này không ngờ làm mai không thành, liền trực tiếp dùng thủ đoạn không đứng đắn như vậy, anh ta cho rằng mình có thể thành công sao?

Nằm mơ! Ngay cả khi trúng chiêu, cô vẫn có thể giải quyết anh ta trước!

Mục Kinh Trập phản ứng lại, thấy Lý Hoa ngày càng đến gần hỏi "cô sao vậy", nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt anh ta, cô liền bước tới đá anh ta một cái không chút do dự.

Lý Hoa đã đi theo Mục Kinh Trập vì anh ta đã nghe những lời của Mục Tuyết, nghĩ ra một ý tưởng, tìm hạt vừng và cho chúng vào thịt cừu trên bàn của họ.

Anh ta chỉ muốn xem Mục Kinh Trập khi nào thì phát tác, muốn làm ân nhân cứu mạng, cũng muốn làm chút gì đó thuận lợi cho hôn sự, không ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị phản công.

Lý Hoa khẽ rên một tiếng còn muốn nói gì đó, nhưng Mục Kinh Trập đã bước tới vật người anh ta xuống một cái, khiến Lý Hoa nằm rạp trên đất.

"Còn muốn mưu hại tôi, nằm mơ đi!" Mục Kinh Trập cảm thấy mình càng ngày càng nóng, vừa hận vừa tức giận không thôi, liền lôi kéo Lý Hoa, trực tiếp ném vào nhà vệ sinh gần nhất.

Loại rác rưởi này, rất thích hợp nằm trong nhà vệ sinh!

Hành động của Mục Kinh Trập khá may mắn, dọc đường cũng không nhìn thấy ai, đang định quay người về nhà, nhưng mới đi được vài bước, cô đột nhiên dừng lại.

Lúc đầu về nhà nghe có vẻ an toàn, nhưng hiện tại tình trạng của cô không ổn, nếu Thiệu Kỳ Dương quay lại, lỡ như thuốc có tác dụng, cô sẽ trực tiếp đem Thiệu Kỳ Dương giải quyết ngay tại chỗ thì sao giờ?

Thực lực của Thiệu Kỳ Dương không bằng cô, sẽ chỉ bị bắt nạt, đến lúc đó coi như xong, đời trai cũng vậy mà bị cô lấy mất... Mục Kinh Trập trong đầu bất giác hiện lên một cảnh tượng, Thiệu Kỳ Dương la hét 'không được', nhưng cô lại cười toe toát nói 'hét to lên, la rách cổ họng cũng không ai cứu được', đột nhiên rùng mình một cái.

"Không, tuyệt đối không được!"

Ban đầu, Mục Kinh Trập xuyên qua cũng là lúc nguyên chủ có mưu đồ bất chính với em chồng, bây giờ cô vất vả mới tẩy sạch được hình tượng của mình, nó không thể bị phá hủy nữa.

Bắt nạt em chồng như một con cầm thú như vậy tuyệt đối không được, tốt hơn hết là nên đến nhà máy mì để bình tĩnh lại, bình thường sẽ không có ai qua đó, nếu không được thì có thể nhảy xuống sông để tỉnh táo hơn một chút.

Mục Kinh Trập lại quay về nhà máy mì, vừa trở lại nhà máy mì, Mục Kinh Trập cảm thấy rất khó chịu, thân dưới mặc váy thì không sao, nhưng áo sơ mi trên người lại không thoải mái, cô rất muốn cởi ra, đang suy xét đến việc có nên dùng dây thừng trói mình lại hay không thì cánh cửa mở ra.

"Mục Kinh Trập?"

Giọng nói của Đường Mặc Linh đột nhiên vang lên từ phía sau: "Cô đang làm gì vậy?"

Đường Mặc Linh đã lâu không gặp Mục Kinh Trập, anh vẫn luôn cố khống chế bản thân để không gặp cô, không ngờ hôm nay lại bất ngờ gặp được cô.

Anh không tự chủ nhìn cô từ khóe mắt, nhìn xem cô có vết sẹo ở đâu, cũng nhìn thấy Lý Hoa đang tán tỉnh cô.

Nhìn thấy Mục Kinh Trập ăn vui vẻ như vậy, anh rất hài lòng, nhưng thấy Lý Hoa cứ lấy lòng như vậy, lại không đành lòng, sau đó lại thấy bọn họ lần lượt đi ra ngoài.

Anh lơ đãng đi theo Mục Tuyết về nhà, tình cờ nhìn thấy Mục Kinh Trập và Lý Hoa lần lượt đi đến nhà máy mì.

Nhà máy mì là một nơi đặc biệt, Đường Mặc Linh không khỏi nghĩ đến chuyện hẹn hò, sau khi trở về từ Mục gia, trong đầu đầy suy nghĩ những chuyện mà hai người có thể làm, liệu hai người họ có làm gì đó tại nhà máy mì không?

Đường Mặc Linh vừa lo lắng vừa tức giận, anh đã vì Mục Kinh Trập mà chịu nhiều tổn thương, thậm chí còn mâu thuẫn với Mục Tuyết, nhưng hôm nay anh lại nhìn Mục Kinh Trập như không có chuyện gì xảy ra, càng nghĩ càng không đúng, vẫn là không phục.

Mục Kinh Trập muốn cưới ai đó, cô không thể cưới ai đó tốt hơn sao? Người giống như Lý Hoa mà cô cũng thích?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv