Một giây phía trước vừa kiêu ngạo, giây tiếp theo Thiệu Bắc không khỏi thấp giọng hỏi Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ có mệt không? Để con đi xuống."
"Không mệt, chút cân nặng của con đã là cái gì, ngồi còn chưa được một phút đồng hồ." Mục Kinh Trập cười cười, vỗ vỗ chân của cô bé: "Ngồi thoải mái đi, mệt ta liền đặt con xuống."
Khi đèn xanh bật lên, Mục Kinh Trập cõng Thiệu Bắc đến ngã tư đường dọc theo dòng người, vì Thiệu Bắc ở trên nên rất dễ nhìn thấy họ.
Người bí mật bảo vệ hai mẹ con, Thiệu Kỳ Hải vẫn luôn đi theo hai người họ, đứng phía sau nhìn họ với cảm xúc phức tạp, theo lý là hắn mới là người cõng Thiệu Bắc lên vai.
Mấy ngày nay Thiệu Kỳ Hải đều cố gắng ngụy trang, thay đổi thân phận để đi theo bọn họ, hắn không dám thả lỏng chút nào, sau khi quan sát nhiều lần, hắn mới phát hiện ra bọn họ ở chung thân thiết như thế nào.
Thiệu Kỳ Hải cảm thấy nó khác với những gì hắn biết và nhìn thấy trước đây, đó là cách mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhiều điều mà hắn cũng không thể đoán trước được.
Giống như bây giờ, hắn trông thật buồn cười, nhưng điều đó cũng thật tốt, Thiệu Bắc có một chút khác biệt so với những gì hắn nhớ, cô bé đã trở nên dũng cảm và hoạt bát hơn.
Là một người mẹ, Mục Kinh Trập đôi khi trông không giống một người mẹ, nhưng đôi khi cô lại là người mẹ tốt nhất với cách độc đáo của riêng mình, chẳng hạn như cõng Thiệu Bắc bây giờ.
Thiệu Kỳ Hải trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng âm thầm ngộ ra nhiều điều, năm xưa hắn cố gắng vẫn chưa đủ.
Hắn đưa mắt nhìn theo, cách một không xa không gần mà đi theo, cũng không dám lại quá gần, tránh thu hút sự chú ý của Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập từ sau sự việc lần trước đều rất cảnh giác, Thiệu Kỳ Hải suýt chút nữa bị cô bắt gặp hai lần.
Nhưng cũng không thể quá xa, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra cũng không được, Thiệu Kỳ Hải khống chế khoảng cách trong vòng ba bước.
Nghe cuộc trò chuyện của Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập, khóe miệng của Thiệu Kỳ Hải không khỏi cong lên, trái tim của hắn ngày càng bình tĩnh hơn, cứ thế mà đi theo, nhưng khi hắn đi theo Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc để băng qua ngã tư tiếp theo, hắn chợt nhận ra một điều bất thường.
Thiệu Kỳ Hải rất nhạy cảm với nguy hiểm, đang lúc phát giác được điều gì đó không đúng, hắn vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đi ngang qua người, hướng về phía sau lưng của Mục Kinh Trập mà tiến tới.
Một ánh bạc lóe lên, Thiệu Kỳ Hải nhìn thấy con dao găm trong tay người kia đang từ từ lộ ra, lao thẳng về phía Mục Kinh Trập.
Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hải thay đổi, nhớ đến nạn nhân lần trước đã ngã xuống trong đám đông.
Cảnh tượng tương tự, đường phố nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập, tại thời điểm đèn xanh bật lên khi bạn đang vô tư đi theo đám đông, có một người sẽ vượt qua bạn hoặc chạy theo đâm bạn từ phía sau, tốc độ cực nhanh, sau đó sẽ hòa vào dòng người chạy mất.
Lúc bạn phản ứng lại thì người kia đã đi mất hút theo dòng người rồi.
Ở nơi tưởng chừng như an toàn và thư thái nhất lại giáng cho bạn một đòn trí mạng, bạn sẽ khó đề phòng vì nó đi ngược với lẽ thường.
Mục Kinh Trập biết rằng có ai đó đang nhắm đến cô, mấy ngày nay vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác, đặc biệt là khi chỉ có một mình hoặc ít người, nhưng cô không bao giờ tưởng tượng rằng những người này sẽ thay đổi phương pháp, tấn công khi có nhiều người nhất và khi cô đang cảm thấy an toàn nhất.
Mục Kinh Trập gần như không chuẩn bị và không thể chuẩn bị chút nào, nếu như đề phòng tất cả mọi người gặp qua hoặc người qua đường thì thật là điên rồ.
Cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng Thiệu Kỳ Hải thì có, bi kịch lần trước hiện lên trong đầu, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải như muốn rách ra, hắn lao về phía trước, chặn lưỡi dao vào giây phút cuối cùng và chộp lấy con dao găm.
Bàn tay trong nháy mắt đầm đìa máu, Thiệu Kỳ Hải khịt mũi, vươn tay còn lại định bắt lấy người nọ, nhưng người đội mũ kia phản ứng rất nhanh, thấy sự tình bại lộ, hắn dùng sức đẩy Thiệu Kỳ Hải, xoay người bỏ chạy.
Thiệu Kỳ Hải bị đẩy, vô tình đụng phải Mục Kinh Trập đang ở phía trước, vì bị đẩy quá mạnh nên hắn đã dán cả người từ phía sau.
Mục Kinh Trập đang đi bỗng cảm thấy bên phải có gì đó khác thường, vừa định quay đầu lại thì cảm thấy có người từ phía sau dán vào, dán rất chặt, mười phần chắc chắn là biến thái.
Chết tiệt, Mục Kinh Trập thầm mắng một tiếng, cảnh giác quay đầu thì chỉ nhìn thấy một ông già đờ đẫn.
"Tiểu Bắc, ôm chặt!" Mục Kinh Trập hét lên, đưa tay ra và đấm thẳng vào sống mũi của Thiệu Kỳ Hải.
Máu mũi trong nháy mắt chảy ròng ròng, hai mắt Thiệu Kỳ Hải choáng một cái, nghe thấy tiếng Mục Kinh Trập trách mắng: "Đừng tưởng rằng có tuổi sẽ được che chở, già rồi tôi sẽ không đánh, đồ già biến thái, tôi khinh! "
Thiệu Kỳ Hải vội vàng: "Không, tôi không phải..."
Hắn muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Mục Kinh Trập đã đá mạnh vào người hắn.
Thiệu Kỳ Hải: "!!!"
Vào ngày này, trên đường phố Hải Thành xuất hiện một cảnh kinh thiên động địa, một cô gái trẻ cõng một bé gái trên vai đánh đập dã man lão già vô liêm sỉ.
Ông già không biết xấu hổ là Thiệu Kỳ Hải, máu mũi vẫn còn chảy ròng ròng, cuộn tròn trên mặt đất, suýt chút nữa được tiễn lên thiên đường, hắn cảm thấy bản thân đã bị đánh cho phế rồi.
Lúc này, vết thương trên tay không còn là gì nữa.
Thiệu Kỳ Hải nhìn thấy Mục Kinh Trập vẫn muốn đánh mình, rùng mình một cái: Đây là vụ mưu sát chồng của chính mình phải không?
Để tránh bị giết thật, Thiệu Kỳ Hải đã cố gắng hết sức để nói: "Đừng hiểu lầm tôi, tôi thấy người ta tính hại cô nên mới lại giúp thôi. Hãy nhìn xem, con dao vẫn còn ở đây!"
Khuôn mặt Thiệu Kỳ Hải đỏ bừng, mũi chảy máu, hắn trước nay chưa từng chật vật như này, hét lớn để cho Mục Kinh Trập thấy mình trong sạch, may mà dao găm vẫn còn.
Mục Kinh Trập sửng sốt một chút, cô thật ra vừa rồi cũng có cảm giác, tựa hồ có thứ gì che chở cô, nhìn con dao găm rồi lại nhìn trên tay hắn, Mục Kinh Trập thần kinh co rút lại, nghĩ tới chuyện lúc trước, có chút tinh tưởng hắn.
Nghĩ đến việc mình suýt bị giết giữa đám đông, không khỏi lạnh sống lưng.
"Người kia đâu?"
"Đằng kia, chạy qua kia rồi, áo màu xanh, mũ giải phóng màu đen." Mặc dù chỉ gặp nhau một lần, nhưng Thiệu Kỳ Hải vẫn có thể nhìn rõ người nọ, lập tức nhớ kỹ đặc điểm của hắn.
May mắn thời gian trì hoãn không dài, hơn nữa rất may mắn, khi người kia đang chạy, bởi vì có nhiều người và đồ vật trên đường, liền bị đụng phải một chiếc xe bán trái cây và bị chậm lại.
Mục Kinh Trập nhìn sang và thấy người đàn ông mà Thiệu Kỳ Hải mô tả, đang bị ông chủ giữ chặt lại để tranh luận.
"Đợi tôi trở về!"
Mục Kinh Trập hận những người này đã vô số lần muốn giết cô, nói với ông lão một câu, định đuổi theo người kia nhưng tốt xấu gì cũng phải nói một câu cảm ơn, sau đó liền co chân đuổi theo.
Người ra chiêu có biệt hiệu là "Ba giây", có nghĩa là tay thoăn thoắt, ba giây có thể giết người, thủ đoạn tàn nhẫn, mưu mô.
Không ngờ lúc nãy ra tay lại bị chặn lại, lúc bỏ chạy thì gặp phải một chiếc xe đẩy đang đẩy ra, một xe đẩy lê bị hất tung, ông chủ bán lê sống chết giữ chặt hắn.
Tệ hơn nữa, Mục Kinh Trập đã đuổi kịp sau sự chậm trễ này.
Thấy Mục Kinh Trập sắp đuổi kịp, Ba Giây mắng một câu, không thèm quan tâm, vung tay tới cổ ông chủ để thoát khỏi rồi bỏ chạy.
"Dừng lại!" Mục Kinh Trập nhìn người đàn ông chạy rất nhanh, mà cô vẫn ôm Thiệu Bắc không dám buông tay, điều này ảnh hưởng đến tốc độ, bình thường căn bản không thể đuổi theo.
Nhưng Mục Kinh Trập lần này không thể dễ dàng buông tha được, cô không cam tâm chuẩn bị cởi giày ném qua.
Mục Kinh Trập lần này rất may mắn, giày ném đi trúng ngay giữa đầu.
Ba Giây cảm thấy có thứ gì đó bị ném từ phía sau, nghĩ rằng không thể trúng được, nhưng giây tiếp theo liền bị đập mạnh vào đầu, giống như một cục gạch bay tới.
- ---------------------------------------
Editor: ui vãi mấy bà ạ, mấy chap 131, 132, 133 tui edit xong mà ấn không lưu nãy cứ tưởng ổn nên đăng mà ai ngờ siêu bất ổn, cho tui sửa lại rồi tối mai đăng nha, trời ơi hỏn lọn!!!