Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 123: Con sẽ cứu mẹ



Thiệu Bắc ngay lập tức tỉnh dậy, ho một chút rồi vội lay Mục Kinh Trập nằm bên cạnh: "Mẹ, mau tỉnh dậy, cháy rồi!"

Dựa theo tình huống vừa rồi, Mục Kinh Trập đãsớm tỉnh lại, nhưng lần này Mục Kinh Trập lại không có tỉnh lại.

"Mẹ!" Thiệu Bắc đứng dậy lay Mục Kinh Trập càng mạnh, giọng cũng lớn hơn, nhưng có làm gì Mục Kinh Trập cũng không tỉnh.

Thiệu Bắc ngày càng lo lắng, vội vàng kiểm tra xem Mục Kinh Trập có bị ốm hay sốt không.

Sờ trán Mục Kinh Trập, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không có vấn đề gì, nhưng cái chính là không tỉnh lại được.

Mà cứ trì hoãn, khói bốc lên nhiều hơn, dọc theo rèm cửa, ngọn lửa đã lan đến tủ dưới chân giường và nó sẽ nhanh chóng lan sang giường.

Nhà nghỉ này mới xây dựng, đồ đạc bên trong đầy đủ nhưng cơ bản đều làm bằng gỗ nên bàn, giường, thậm chí cả ghế mây đều dễ cháy.

Phải mau chóng rời khỏi đây.

Thiệu Bắc nhìn ngọn lửa, từ bỏ kế hoạch dập lửa, thấy Mục Kinh Trập vẫn còn chưa tỉnh, cô bé lại quá yếu để bế Mục Kinh Trập, liền dứt khoát chạy đến mở cửa.

Cửa thuận lợi mở ra, hành lang cũng đầy khói: "Có ai không, cháy rồi!"

Người của đoàn làm phim về cơ bản đều ở đây, nhưng họ đều ở tầng một và tầng hai, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đến muộn nên chỉ có hai người ở tầng ba.

Dường như không có ai khác ở tầng ba, vì vậy Thiệu Bắc xem xét và chạy xuống tầng hai để kêu cứu.

"Cháy rồi, mọi người mau dậy đi!"

Dưới tiếng hét của Thiệu Bắc, ông chủ và một số thành viên của đoàn làm phim đã thức dậy, nhưng họ không quan tâm đến Thiệu Bắc, đều bận rộn để cứu những người khác, vì vậy họ chỉ bảo Thiệu Bắc chạy nhanh lên.

Thiệu Bắc chạy ra ngoài vào lúc này rất dễ dàng, nhưng trên lầu vẫn còn Mục Kinh Trập.

Nghĩ đến Mục Kinh Trập đang bất tỉnh, trong phòng còn đang cháy, thấy mọi người đều bận rộn, Thiệu Bắc cũng không thể đợi gọi người, vội vàng che miệng chạy về.

Chỉ trong thời gian ngắn, ngọn lửa ngày càng lớn, khói bốc lên ngày càng nhiều.

Tình hình trong phòng còn tồi tệ hơn so với lúc cô bé vừa chạy ngoài.

Bàn và tủ quần áo trong phòng đã bốc cháy rồi, nhưng Mục Kinh Trập vẫn chưa tỉnh, Thiệu Bắc không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng kéo Mục Kinh Trập xuống.

Sức cô bé quá yếu, mặc dù Mục Kinh Trập gầy nhưng cô đang bất tỉnh, không thể xử sự như bình thường, cô bé sợ làm Mục Kinh Trập bị thương, hơn nữa, miệng và mũi của cô bé đều bị sặc khói đến mức không thể mở nổi mắt, Thiệu Bắc rất khó khăn, rất nhanh cả người liền đầy mồ hôi.

"Mẹ, mau tỉnh lại!"



"Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài!"

kéo đến giữa phòng, ngọn lửa đã lan đến giường.

Chăn bông trên giường cùng với giường đều là đồ dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy, thậm chí tia lửa còn rơi xuống người Mục Kinh Trập.

"Không, không được!"

Sợ rằng Mục Kinh Trập sẽ bị bỏng, Thiệu Bắc vội vàng dập tắt tia lửa và dùng hết sức kéo Mục Kinh Trập ra khỏi phòng.

Cửa phòng bốc cháy ngùn ngụt cùng với tay vịn cầu thang, ngọn lửa ngày càng lớn, khói bốc lên ngày càng nhiều.

Ngọn lửa như muốn nhấn chìm tất cả, Thiệu Bắc tràn đầy tuyệt vọng, vô cùng sợ hãi, không kìm được nước mắt gọi mẹ.

Nhưng Mục Kinh Trập không phản ứng, Thiệu Bắc ngồi xổm xuống và nắm lấy tay của Mục Kinh Trập, cõng cô trên lưng và dùng hết sức để đẩy cô xuống.

Bàn chân và toàn thân cô bé đau đơn, Thiệu Bắc trong lòng ngày càng sợ hãi, nhưng cô bé vẫn không buông Mục Kinh Trập.

"Mẹ, con sẽ cứu mẹ, con cứu mẹ..."

Thiệu Bắc, người đang rối bời, lẩm bẩm và lao xuống cầu thang một cách tuyệt vọng.

Chạy vội xuống tầng hai, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen.

"Tiểu Bắc, con vậy mà còn đem được cả mẹ xuống!" Quản lý hiện trường nhìn thấy Thiệu Bắc còn kéo Mục Kinh Trập, trên mặt không khỏi cảm động, nhưng cũng không thèm nói cái gì, cắn răng ôm lấy cô bé chạy ra ngoài: "Để ta đưa con ra ngoài trước!"

"Không, chú, cứu mẹ trước, con tự đi được!" Thiệu Bắc giãy dụa: "Con tự đi được!"

Người quản lý hiện trường không còn cách nào khác ngoài việc đặt cô bé xuống, quay lại vác Mục Kinh Trập lên lưng lao ra.

Thiệu Bắc cũng loạng choạng lao ra ngoài, mắt cay xè không nhìn thấy gì, va vào chỗ này chỗ kia hoặc ngã xuống, trên đường có rất nhiều tia lửa và đồ vật cháy bỏng rơi xuống.

May mắn thay, cuối cùng cô bé cũng đã ra đến bên ngoài.

Thiệu Bắc nhìn Mục Kinh Trập được giải cứu, trong lòng nhẹ nhõm, mắt tối sầm lại, yên tâm hôm mê bất tỉnh.

Trước nhà khách, tất cả đều là những người được cứu, bao gồm cả đạo diễn Lục và những người khác, một nửa trong số họ đều đang hôn mê.

Một lúc sau, xe cứu hỏa và xe cứu thương đến, ngọn lửa trong nhà khách cuối cùng cũng được dập tắt, nhân viên đoàn làm phim cũng được đưa đến bệnh viện.



Vì được cấp cứu kịp thời nên phần lớn nhân viên đoàn phim chỉ bị thương nhẹ, có người hôn mê rất lâu không thể tỉnh lại là vì uống thuốc khiến người ta ngủ mê.

Mục Kinh Trập là một trong số họ, khi cô tỉnh dậy theo dòng chảy thì đã là ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, Mục Kinh Trập vẫn còn ngây người: "Đây là bệnh viện sao? Khụ..."

Cảm thấy cổ họng có chút khó chịu, thân thể đau đớn không hiểu nổi, Mục Kinh Trập ho khan hai tiếng, lo lắng đi tìm Thiệu Bắc, liền nhìn thấy trên giường bên cạnh có một bóng người quen thuộc.

Khi Mục Kinh Trập đến gần hơn, thì thấy rằng đó thực sự là Thiệu Bắc, má của Thiệu Bắc được bôi thuốc, hơn nữa, tay và chân của cô bé đều được băng bó, đặc biệt là cánh tay của cô bé.

Vừa vặn lúc quản lý hiện trường tiến vào, anh ta cũng bị thương, nhưng đỡ hơn nhiều, Mục Kinh Trập nhìn thấy liền hỏi.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Bắc làm sao lại biến thành như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

"Có hỏa hoạn." Người quản lý hiện trường đem tình hình mới nhất nói: "Nhiều người trong đoàn chúng tôi cũng giống như cô, cô có uống nước từ ấm đun nước trong nhà khách trước khi đi ngủ không?"

"Có uống, nước có vấn đề sao?"

"Ừm, theo trí nhớ của mọi người, những người uống nước đều rơi vào giấc ngủ sâu và hôn mê." Quản lý hiện trường cảm động nhìn Mục Kinh Trập: "Cũng may Tiểu Bắc không uống, nếu không..."

Thiệu Bắc đêm qua quá mệt mỏi, cho nên chưa kịp uống đã ngủ thiếp đi, kết quả là không trúng chiêu.

Mục Kinh Trập nhìn người quản lý hiện trường, sau đó nhìn Thiệu Bắc, trong lòng có một suy đoán: "Thì ra Tiểu Bắc tỉnh đã lại và con bé đã cứu tôi."

"Ừ." Quản lý hiện trường gật đầu: "Con bé tỉnh rồi xuống gọi người, nhưng lúc đó mọi người đang bận cứu người nên đã kêu con bé ra ngoài trước, nhưng con bé không chạy mà lại nằng nặc quay về cứu mẹ."

Quản lý hiện trường cười khổ một tiếng: "Nếu không phải cuối cùng tôi quay lại kiểm tra, gặp mẹ con cô ở lầu hai, có lẽ hai mẹ con cô đều phải..."

Chỉ trong hai câu, Mục Kinh Trập đã hiểu ra mọi chuyện, Thiệu Bắc, một đứa trẻ nhỏ, đã nhất quyết cứu cô trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí còn kéo cô đến tầng hai.

Mục Kinh Trập không dám nghĩ về việc cô bé đã làm như thế nào, thậm chí Thiệu Bắc vì cứu cô mà có thể cả hai sẽ xảy ra chuyện.

Khi đó Thiệu Bắc chắc chắn đã rất sợ hãi, nhưng cô bé đã không trốn thoát một mình.

Có bao nhiêu cặp vợ chồng, đều một mình trốn thoát trong thời khắc nguy cấp, điều này cũng dễ hiểu thôi, dù sao tính mạng của mình là quý giá nhất, nhưng không ngờ Thiệu Bắc vậy mà lại...

Mục Kinh Trập nhìn mình, ngoại trừ miếng gạc trên trán ra thì không có bao nhiêu thương tích, nhưng Thiệu Bắc...

Nhìn thấy bộ dạng của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập tự trách không thôi.

Bác sĩ nói do Thiệu Bắc lúc còn tỉnh táo, chạy tới chạy lui kêu cứu, so với cô còn hít phải rất nhiều khói, hơn nữa da còn non nớt nên mặt bị bỏng đỏ, còn tay và lòng bàn chân thì cũng bỏng ở mức độ nhất định, nhất là bàn tay tương đối nghiêm trọng, có vết bỏng rộp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv