Mục Kinh Trập tiếp tục nói với Thiệu Bắc: "Sau này, nếu chúng ta sẽ gặp phải vấn đề như vậy, Tiểu Bắc, chúng ta có thể sử dụng một số biện pháp thông minh, nhưng nó phải phù hợp."
" Có vấn đề gì cứ nói thẳng ra, trả thì cũng là trả thù một cách quang minh chính đại, nếu bị lợi dụng cũng phải dũng cảm lên tiếng. Nếu ta không có ở đây, thấy việc bị đánh sai thì phải nói ra để Điền Hiểu Hiểu biết ý mà kiềm chế lại."
Thiệu Bắc gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, về sau nhất định sẽ nói ra."
Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Thiêhu Bắc, lại nhìn vết sưng đỏ trên mặt cô bé, nhẹ nhàng chạm vào: "Mấu chốt quan trọng nhất, Tiểu Bắc, bất cứ lúc nào cũng phải biết tự bảo vệ mình."
Thiệu Bắc sửng sốt: "Tự bảo vệ mình? "
"Đúng vậy, bảo vệ chính mình mới là quan trọng nhất, vừa rồi ta đã nói nhiều như vậy, mục đích quan trọng nhất chính là cái này. Phương pháp phản kích của con lần này thành công, nhưng ta không thích. Sở dĩ không thích chính là con phải trả giá bằng việc rách da và chảy máu."
"Tiểu Bắc, con đây là đánh địch một lần nhưng chịu tổn thương gấp trăm lần, thậm chí địch bị thương một trăm lần cũng chưa đạt đến, bởi vì Điền Hiểu Hiểu chỉ bị mắng mấy câu, còn con một thân đầy thương tích"
"Cho nên, theo ta nghĩ, con trực tiếp đánh lại vẫn tốt hơn phương thức này, đánh lại có lẽ không hợp tình hợp lý, nhưng ít nhất con không phải chịu cái tội này, để chúng ta đều đau lòng."
Thiệu bắc không ngờ rằng lý do quan trọng nhất lại là điều này. Cô bé chỉ nghĩ rằng đau đớn cũng không sao. Ít nhất nó sẽ không gây rắc rối cho mẹ và điều đó cũng sẽ khiến mọi người nhìn ra ý định của Điền Hiểu Hiểu.
Trong quá khứ, cô bé luôn bị bọn Thiệu Phúc và những người khác bắt nạt, cho nên cũng đã sử dụng một số mưu kế để giành được sự đồng cảm của người trong thôn để vượt qua khó khăn, kể từ đó, cô bé đã hình thành nên thói quen như vậy.
Nhưng bây giờ Mục Kinh Trập nói rằng cô đau lòng, nói cô bé không biết bảo vệ bản thân mình.
Vốn dĩ Thiệu Bắc đang tự nói với bản thân là không đau, đột nhiên không thể nhịn được nữa.
Giống như trước luôn nói không đau nhưng bản thân thì đang rất đau, rõ ràng vết thương đã sớm biến mất, đau đớn cũng đã qua từ lâu, nhưng bây giờ cô bé lại nhớ tới.
Thiệu Bắc đã từng coi thường những đứa trẻ ngã một cái liền hướng về phía người lớn oa oa khóc, nghĩ rất lâu tại sao bọn chúng lại như vậy.
Lúc này cô bé mới nhận ra, sở dĩ chúng khóc nhiều như vậy là vì có người yêu thương chúng.
"Sau này con sẽ không như vậy nữa, con sẽ đánh lại, mẹ, kỳ thật hôm qua con rất muốn đánh lại, nhưng bởi vì đau quá..."
Lần đầu tiên Thiệu Bắc không nói 'Con ổn, nó không đau chút nào' thay vào đó đã nói ra tiếng lòng và cảm xúc thật của mình.
"Chị ấy đánh con mặt đều tê hết, sau đó tai con ù đi nhưng con cố kìm lại, sợ sẽ gây phiền phức, con cũng không dám khóc. Nếu biết mẹ sẽ nói thế này, con đã đánh lại rồi..."
Thiệu Bắc khóc, cuối cùng cô bé cũng buông bỏ sự phòng thủ của mình, cuối cùng cũng dám nói ra sự thật.
Trước đây, các anh luôn bảo vệ cho cô bé, cô bé biết các anh đối xử tốt với cô, biết các anh sẽ đau lòng nên nhiều lúc cô bé không dám nói gì về nỗi đau, sợ chuốc lấy phiền phức, cho nên đã học cách chịu đựng nó từ khi còn nhỏ.
Sau đó Thiệu Kỳ hải quay lại, hắn cũng dạy cô bé không được khóc, trong lúc vô tình đã làm mất đi quyền lợi của mấy đứa trẻ, từ đầu đến cuối làm cô bé vô cùng lo sợ.
So với Thiệu Đông, Thiệu Nam và những người khác, Thiệu Bắc là người ngây thơ nhất và cũng là người đầu tiên chấp nhận Mục Kinh Trập, nhưng cô bé cũng có cho mình những vết thương lòng.
Mãi cho đến khi Mục Kinh Trập hết lần này đến lần khác đứng trước mặt che chở, trở thành niềm tin của cô bé, Thiệu Bắc lúc này mới lên tiếng.
Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc khóc lóc kêu đau, vừa lau nước mắt vừa hỏi: "Vậy sau này con phải tự bảo vệ mình, đừng để bị thương nữa, biết không?"
" Vâng." Thiệu Bắc gật đầu: "Mẹ thổi cho con."
Những đứa trẻ khác bị té ngã hay gãy chỗ nào, người mẹ sẽ thổi chỗ đó, cô bé cũng muốn thử xem thổi có hết đau không.
"Được, để mẹ thổi cho con, sẽ không đau nữa."
Mục Kinh Trập thổi xong, Thiệu Bắc cảm thấy quả thực không đau lắm, trên mặt vẫn còn giàn giụa nước mắt, liền bật cười.
Thiệu Nam bên cạnh ngây người nhìn nụ cười của Thiệu Bắc, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Bọn cậu đã cố gắng hết sức để bảo vệ Thiệu Bắc, nhưng Thiệu Bắc thậm chí còn không dám nói sự thật với chúng, trước đây cậu vẫn luôn ở bên an ủi Thiệu Bắc nhưng Thiệu Bắc một mực nói rằng nó không đau.
Cậu luôn nghĩ rằng cạu đang bảo vệ Thiệu Bắc, nhưng bây giờ chợt nhận ra rằng Thiệu Bắc cũng đang bảo vệ ngược lại cậu, bảo vệ các anh trai của cô bé.
Những gì cậu làm còn chưa đủ, Thiệu Bắc thậm chí còn không dám nói thật, hôm qua Thiệu Bắc bị đánh đến ù tai, nhưng đối với cậu lại không nói lời nào.
Nếu không có mẹ hôm nay, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể biết, vẫn cảm thấy mình đã làm rất tốt.
"Anh cũng thổi cho em." Thiệu Nam tiến lên thổi một hơi vào người Thiệu Bắc: "Sau này nếu thấy đau, hãy nói cho tụi anh biết, tụi anh không sợ, được không?"
Thiệu Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh không cần buồn, em rất thích anh cả, anh hai, anh ba và tiểu Trung."
"Ừm." Thiệu Nam gật đầu: "Lần sau chúng ta sẽ làm theo lời mẹ, đau thì kêu lên. Có làm gì cũng sẽ quang minh chính đại làm, được không nào?"
Thực ra không chỉ là Thiệu Bắc như vậy, bọn chúng có bao giờ thực sự kêu lên đau đớn đâu?
Chúng không có, vì trước đây chúng không có ai la mắng, nhưng bây giờ chúng đã có và chúng có thể than thở với mẹ mỗi khi bị đau.
Chúng không sợ bản thân sẽ không có chỗ dựa nữa, trước đây bọn chúng không dám quang minh chính đại vì mọi người đều cho rằng chúng không có cha mẹ, không ai quan tâm đến và thậm chí còn coi thường chúng, nhưng giờ đã có Mục Kinh Trập.
"Sau này quay phim ai dám bắt nạt em, đừng sợ, cứ nói cho anh biết, biết không?"
"Ừm, đã biết"
Thiệu Bắc cười khanh khách, lại nâng cánh tay lên: "Anh, anh giúp em thổi nữa đi."
Thiệu Nam phồng má thổi cho em gái
Mục Kinh Trập nhìn anh em hòa thuận với nhau, cũng không mấy để ý, nhưng thấy chúng vẫn cứ tiếp tục, vội ngăn lại.
"Tiểu Bắc, tay của con cũng không đau nữa đâu, nếu anh con thổi nữa, hai má sẽ đau."
Náo loạn cả một ngày trời, đoàn phim cũng phải tạm dừng một ngày làm cho đạo diễn Lục sốt sắng. Ngày hôm sau cũng không dám hối đám người Thiệu Bắc, chỉ có thể quay các cảnh khác trước, mặc dù đến nước này rồi vẫn không thể để Điền Hiểu Hiểu rời đi, nhưng thái độ của mọi người đối với Điền Hiểu Hiểu đã thay đổi.
Điền Hiểu Hiểu và mẹ Điền lần này thực sự đá phải tấm sắt, danh tiếng của họ trong đoàn phim hoàn toàn tệ, mặc dù Internet không phát triển như thời hiện đại, cái gì cũng sẽ lên tin tức, nhưng mọi người cũng thích xem những chuyện bát quái của người nổi tiếng này. Nếu các phóng viên truyền thông biết chuyện và đưa tin thì bọn họ phải chịu đủ.
Sau khi tiếng xấu lan truyền, nhiều người sẽ sợ hãi không còn tìm cách hợp tác với họ nữa.
Mẹ Điền biết nó tệ đến mức nào, trong lòng nôn ọe đủ kiểu, nhưng cô ta vẫn phải mỉm cười, cố gắng xoa dịu mối quan hệ của mọi người và tìm cách không để mọi người bàn tán về chuyện này.
Vì lý do này, cô ta đã đi mua một số thứ và phân phát cho mọi người, đồng thời nói rằng sau khi quay xong hôm nay, cô ta sẽ mời mọi người đi ăn tối.
Mặc dù cô ta ghét Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập đến chết đi sống lại, nhưng khi Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc đến, cô ta vẫn phải chào đón Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc bằng một nụ cười như một người bình thường.
Điền Hiểu Hiểu cũng hoàn toàn an tĩnh trong đoàn phim, cô ấy không còn hành động như một con quái vật khi quay phim và không còn thể hiện khí chất của một ngôi sao nhí.
Thiệu Bắc không muốn nói chuyện với Điền Hiểu Hiểu, nhưng khi quay phim sẽ hoàn toàn quên đi và chuyên tâm vào việc quay phim, cuối cùng, việc quay phim đã đi đúng hướng và tiến triển thuận lợi, đạo diễn Lục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng kể từ đó, ông ấy cũng chú ý nhiều hơn đến việc bảo vệ Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập đang đứng ngoài quan sát, điều này gây rất nhiều áp lực cho đạo diễn Lục, đặc biệt là sau khi quay cảnh khóc.