"Hai ngày nay chú và con đã thu lại toàn bộ rác trong huyện, sau khi phân loại xong, chúng con bán những thứ rác nên bán. Nó cũng khá tốt, nhưng huyện còn quá nhỏ và rác quá ít. Chúng con vẫn phải đi các thành phố lớn, thành phố rác mới nhiều, cho nên mẹ à, phải nhặt rác ở các thành phố lớn mới thành công được."
Mục Kinh Trập hiểu: "Cứ dựa theo ý tưởng của con mà sắp xếp, ta luôn ủng hộ con, nhưng chú của con vẫn cần phải rèn luyện, về sau mới có thể một mình tự lập."
"Không gấp, cái này phải từ từ." Thiệu Đông rất kiên định.
Công việc nhặt ve chai vĩ đại của Thiệu Đông chính thức bắt đầu, đầu tiên, cậu lấy một số rác được thu gom đặc biệt và bán cho nơi cần nó, kiếm được hũ vàng thực sự đầu tiên.
Đương nhiên, hai người là không đủ, Mục Hàn cùng Thiệu Đông hỏi trong thôn xem có ai đi theo bọn họ làm công việc nhặt ve chai không.
Nhiều người trong thôn ban đầu thắc mắc nhặt ve chai là gì, sau mới biết đó là nhặt rác rưởi bỏ đi, nghe xong liền quay đầu đi ngay, nói rằng đi nhặt đồ bỏ đi chính là nhục nhã, bẩn thỉu.
Mặc dù mọi người vẫn tin tưởng Mục Kinh Trập và những đứa trẻ của Thiệu gia, nhưng việc nhặt rác... vẫn là chưa được.
Bên cạnh còn có Triệu Lan và chị dâu Thiệu lập dị, nói rằng mọi người nên theo họ để nhặt đồ bỏ đi, hoặc đến thành phố lớn để nhặt, quả thực là một trò cười.
"Xui xẻo tám kiếp mới nghe được những lời này, cũng không phải chết đói mà đi nhặt rác cái gì."
Sau sự việc của những người phụ nữ ở thôn Tiểu Đông, giờ đây mọi người đều rất cẩn trọng khi ra ngoài làm việc, họ cũng có nhiều ý kiến khi nghe đến việc nhặt rác.
Anh cả Thiệu nhịn đã lâu không tới cửa, có khi còn không ló đầu sang, đối với Thiệu Đông rất tha thiết khuyên bảo.
"Đừng lộn xộn nữa, xem trong thôn đang nói cháu thành dạng gì."
Ý tứ trong ngoài lời nói đều là, đừng nghe Mục Kinh Trập cùng Mục Hàn làm càn, sẽ tổn hại thanh danh của Thiệu gia.
Thiệu Đông lúc này căn bản không thèm nhận ra ý tứ của Đại Phòng: "Đây là ý tưởng của tôi, bị nói hay mắng đều là chuyện của tôi."
Anh cả Thiệu tức giận đến xanh cả mặt, sau khi ra ngoài, hắn nói với người trong thôn rằng hắn quản không có được nên chỉ còn cách thuyết phục mọi người đừng nghe.
Bà Mục cũng tức giận, nói rằng bà sẽ không có một đứa cháu bẩn thỉu như vậy, bà ta mắng Mục Hàn đến gay gắt, liên lụy đến Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ cũng bị mắng theo.
"Nó họ Thiệu thì liên quan gì đến các ngươi? Chỉ bằng mấy tiếng gọi ông ngoại, bà ngoại, chú mà các ngươi cũng không biết mình họ là gì, còn tưởng rằng mình thật sự là ông bà ngoại và chú ruột của nó à."
"Chuyện hôm nay ta chỉ nói như vậy, Mục Hàn nếu như dám mang người đi nhặt rác, sau này đừng nói là người của Mục gia! Ta không thể để ngươi làm cho mất mặt được!"
Mục Hàn vốn tràn đầy năng lượng, hắn còn nghĩ đến những người ở quê hương mình, có tiền sẽ cùng nhau kiếm và cùng nhau làm giàu.
Không ngờ, người trong thôn không hiểu, ngay cả bà nội cũng không hiểu.
"Cháu đã nói là cháu có thể kiếm tiền, không thua gì đi làm bên ngoài, tại sao bà không tin cháu?"
"Tin ngươi? Tại sao phải tin ngươi? Ngươi có thể kiếm tiền, tại sao người khác không đi làm? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều là ngu xuẩn sao? Ngươi chỉ là gánh nặng của cả nhà, hiện tại lại muốn đi nhặt rác. Tại sao không vì Tiểu Tuyết động não một chút!"
"Tam Phòng của Mục gia, Tiểu Tuyết trở thành giáo viên, con cái của Tam phòng cũng học cấp ba, về sau nói không chừng cũng có thể thi đến đại học, chỉ có ngươi là kẻ vô dụng, còn không biết xấu hổ mà tìm cách kéo theo người khác, ngươi có phải không muốn Tiểu Tuyết gả cho gia đình tốt."
Mục Tuyết về sau sẽ gả vào Đường gia, từ đó xem như thông gia với nhà họ Đường, Mục gia vốn địa vị thấp kém, bà Mục làm sao có thể cho phép nhà mình đi nhặt ve chai.
"Mục Hàn, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi ảnh hưởng đến Tiểu Tuyết, ta không tha cho ngươi!"
Mục Hàn biết mình là người không có triển vọng nhất trong các anh chị em, nhưng bị xúc phạm như vậy vẫn không thở nổi.
Mục Đằng từ lâu đã chán ngấy tính cách lập dị của bà Mục, mâu thuẫn tích tụ lâu ngày, cuối cùng trực tiếp nổ ra.
"Tiểu Hàn muốn làm gì con đều ủng hộ. Nếu mẹ chê chúng con mất mặt thì hãy phân gia đi." Mục Đằng liền đưa ra ý định.
Bà Mục tức giận đến té ngửa: "Được được, mấy ngày nay bán bánh bao, đôi cánh cũng rắn chắc rồi nhỉ, cho mình là nhất rồi phải không, được rồi, muốn phân thì cho ngươi phân, sau này đừng hối hận, càng đừng muốn chiếm lợi từ Tiểu Tuyết! "
Mục Đằng nói muốn phân gia, nhưng Tam Phòng thì lại không muốn, cả nhà hắn đi theo Mục Tuyết có thịt để ăn, về sau Mục Tuyết còn kết hôn với Đường Mặc Linh, có người thân như vậy, tại sao lại phân gia cơ chứ?
Mục gia Đại Phòng và Tam Phòng đều cảm thấy Mục Đằng thật ngu ngốc, sau này sẽ hối hận.
Mục Đằng lần này đã hạ quyết tâm, ông không hối hận, trước đó cũng không chiếm được chút tiện nghi gì từ Mục Tuyết, sau này cái gì cũng không chiếm, càng không muốn chiếm được, bây giờ ông chỉ muốn kiếm tiền.
Kinh Trập nói rằng Mục Hàn có thể làm được việc này, vì vậy ông muốn con trai mình thử một lần, bất kể thế nào, vẫn tốt hơn là ở nhà suốt ngày.
Bị cười thì bị cười, cũng không mất miếng thịt nào, hắn là nam nhân, còn sợ bị cười sao?
Mục Kinh Trập không ngờ rằng vì sự việc này mà cả thôn phản ứng mạnh mẽ như vậy, Mục gia thậm chí còn tách ra.
Thiệu Đông nghe thấy có chút bối rối, nhưng Mục Kinh Trập nghĩ lại, cảm thấy rằng việc phân gia có lẽ sẽ tốt hơn. harry potter fanfic
Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ ở Mục gia cũng chẳng tốt lành gì, sau này họ có thể tự kiếm tiền mà sống tốt, cần gì phải ràng buộc với nhau, ở riêng vẫn tốt hơn.
"Không cần lo lắng, phân gia là tốt rồi, ta ủng hộ bọn họ tách ra."
Sau đó, dưới sự chứng kiến bởi Mục Kinh Trập và những người lớn tuổi trong thôn, căn phòng của Mục Đằng đã được chia ra.
Bởi vì chọc giận bà Mục, phân chia cũng không công bằng, nhưng Mục Đằng cũng không nhiều lời.
Sau khi phân gia, Mục Hàn trưởng thành hơn rất nhiều, nét non nớt giữa hai hàng lông mày đã bớt đi nhiều mà càng thêm kiên cường và quyết tâm.
Hắn lần này nhất định phải lập nghiệp.
Mục Kinh Trập rất hài lòng với trạng thái của em trai, sau đó Mục Hàn dẫn theo một vài người bạn có quan hệ tốt với mình, còn có anh trai của Lý Phương, dấn thân vào con đường nhặt ve chai giữa sự chỉ trỏ và phớt lờ của người trong thôn.
Lý Phương luôn cảm thấy Mục Kinh Trập rất lợi hại nên đã thuyết phục anh trai đi cùng.
Không ngờ chuyến đi này đã thay đổi hoàn toàn số phận của anh trai Lý Phương.
Mấy người ra đi không được mọi người coi trọng, đi được một tháng, đã có thay đổi lớn, thân thể bốc mùi, nhưng túi thì phình to. Bất quá sau khi ra đi được một tháng, họ kiếm được số tiền tương đương tiền lao động nửa năm hoặc thậm chí một năm của người bình thường.
Sau khi kiếm được tiền, họ cũng không về nhà, nhưng anh trai của Lý Phương đã gửi thư nói vợ cũng đi cùng, những thanh niên khác cũng vậy, rủ bố mẹ hoặc họ hàng ra ngoài cùng làm ăn.
Suốt quãng đường về phía bắc, dưới sự hướng dẫn đường dài của Thiệu Đông, họ ngày càng trở nên dũng cảm hơn, đem cái công việc nhặt ve chai này trở thành công cụ hái ra tiền.
Đến nước này, người trong thôn cuối cùng nhận ra rằng họ thực sự kiếm được tiền.
Triệu Lan, anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu đều bi vả mặt, bà Mục cũng không ngờ bọn họ có thể thành công, bà ta xấu hổ.
Lúc này bà Mục mới nhận ra tại sao Đường Mặc Linh lại nói rằng có lẽ sẽ không sao.
Biết có thể kiếm được tiền, người trong thôn đổi chiều gió cho rằng nhặt rác chẳng có gì sai, thà vất vả, bẩn thỉu mà kiếm tiền cũng tốt.
Lúc trước ai cũng tránh, nay lại lao vào nhặt rác, hỏi có thể đi cùng không.