Tiêu Ngọc Thần rời khỏi Thế An Uyển, trong lòng ngẫm nghĩ những lời Đường Thư Nghi vừa nói với hắn, thật không thể tin được. Ngô nhị tiểu thư vậy mà muốn từ hôn với hắn, không phải hắn cảm thấy bản thân mình tốt đẹp mà là việc từ hôn sẽ khiến nữ tử tổn hại thế nào, chẳng lẽ Ngô nhị tiểu thư không biết?
“Ngươi nói Ngô nhị tiểu thư là người thế nào?” Tiêu Ngọc Thần hỏi Trường Minh.
Trường Minh vô duyên vô cớ bị hỏi: “Làm sao tiểu nhân biết được.”
Đại công tử bình thường ít nhắc tới Ngô nhị tiểu thư, sao hôm nay lại bất ngờ hỏi tới?
“Không biết thì thôi, sau này cũng không cần biết.”
Hắn chỉ tò mò mà thôi. Nhưng nếu Ngô nhị tiểu thư đã dùng phương thức ác liệt như vậy để từ hôn với hắn thì hắn cũng không cần lo lắng cho nàng ta nữa, chỉ có chút cảm khái mà thôi.
...
Lương nhị gia và Lương nhị phu nhân trở về phủ, hai người tức giận ngồi xuống, hạ nhân trong nhà đều không dám thở mạnh.
“Đường Thư Nghi này đã thành quả phụ rồi mà còn đắc ý như vậy sao? Chỉ là một Nhất phẩm Cáo mệnh thôi mà? Có gì đặc biệt hơn người?” Lương nhị phu nhân nhớ lại mấy lời Đường Thư Nghi nói ở Hầu phủ khi nãy, còn có biểu cảm trào phúng châm chọc nàng ta, thật khiến tim gan đau đớn lộn ngược.
Lương Kiện An vốn đã tức giận lại còn nghe nàng ta kêu gào, bèn cau mày mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, nàng ta sống không tốt thì liên quan gì đến nàng? Tiêu Hoài đã chết mà nàng còn nhớ hắn ta sao.”
“Lương Kiện An, chàng đừng có ngậm m.á.u phun người.” Lương nhị phu nhân tất nhiên sẽ không thừa nhận nàng ta có tâm tư đó với Tiêu Hoài, hơn nữa Tiêu Hoài đã c.h.ế.t rồi. Nhưng nàng ta không vừa mắt Đường Thư Nghi.
Lương Kiện An hiện tại không muốn vì chuyện vô vị này mà đôi co với nàng ta, hắn ta nhìn Lương nhị phu nhân hỏi: “Lá thư kia làm sao tới được chỗ nàng? Nàng mau nói cho ta biết.”
Chuyện đến bây giờ, hắn ta thật nghi có người đùa dai.
Lương nhị phu nhân cũng hận người truyền tin cho nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nếu không nhận được lá thư đó thì nàng ta cũng không xông vào tòa nhà kia của Đường Thư Nghi, cũng không xảy ra những chuyện sau đó, hôm nay nàng ta cũng không cần đến xin lỗi Đường Thư Nghi, để Đường Thư Nghi châm chọc nàng ta nhiều như vậy.
Nàng ta kể lại chuyện mình nhận được thư từ đầu tới đuôi, Lương Kiện An nghe xong cũng cắn chặt khớp hàm, sai người gọi hai thị vệ canh cửa ngày hôm đó tới. Hôm nay hắn ta cũng bị Tiêu Ngọc Thần làm nghẹn một bụng, lồng ngực bị đè nén, nhất thiết phải phát tiết ra ngoài. Không thể phát ở phủ Vĩnh Ninh hầu thì chuyển sang người khác.
Chốc lát sau đã thấy hai thủ vệ nơm nớp đi vào, bọn họ cũng biết là do phong thư kia náo loạn, hai ngày này cả hai đều đứng ngồi không yên. Vừa nhìn thấy Lương Kiện An, bọn họ lập tức quỳ sụp xuống, không cần ai hỏi cũng tự giác kể lại chuyện tiểu khất cái tới đưa thư ngày hôm đó.
“Là một tiểu khất cái?” Lương Kiện An hỏi.
Thấy thị vệ gật đầu, hắn ta lại hỏi: “Không thấy ai khác sao?”
Hai thị vệ lắc đầu: “Không có, chỉ thấy một tiểu khất cái.”
Lương Kiện An híp mắt nghĩ, rốt cuộc là người nào sai tiểu khất cái tới đưa thư, bên này Lương nhị phu nhân đã lạnh giọng nói: “Đi bắt tiểu khất cái kia về đây.”
Hai thị vệ nhìn về phía Lương Kiện An, thấy hắn ta gật đầu mới lập tức đứng dậy chạy ra ngoài bắt người.
Khất cái cũng có cứ điểm, tiểu khất cái truyền tin kia chắc chắn thường xuyên hoạt động ở những khu vực gần Lương gia. Hai thị vệ chắc mất bao nhiêu thời gian đã tìm được người. Hai người không nói lời nào đã bắt người về Lương phủ.
Tất nhiên Lương nhị gia và Lương nhị phu nhân sẽ không đích thân thẩm vấn tiểu khất cái dơ dáy bẩn thỉu này mà giao lại cho quản gia. Tiểu khất cái vốn đã bị dọa hồn phi phách tán, quản gia vừa hỏi đã khai hết mọi chuyện ngày hôm đó không sót một lời.