"Đau." Lục Khương vừa ngã xuống vừa bất giác kêu lên.
Cậu thanh niên với dáng người nhỏ con ngay lập tức chạy đến đỡ Lục Khương đứng dậy. Cậu ta vừa hốt hoảng vừa cuống quýt hỏi han: "Anh...anh có bị làm sao... không?"
Lục Khương khó khăn đứng dậy, cơ mặt cậu vì cú đấm ban nãy nên bây giờ rất khó nói chuyện. Cậu vừa nén đau vừa thều thào trả lời: "Không sao."
Cậu thanh niên kia vừa run rẩy bật khóc vừa không ngừng nói lời xin lỗi: "Em...Em...xin lỗi."
"Cảm động thật!" Gã đàn ông to con vừa bước đến vừa nhếch mép nói, hắn ta dùng giọng điệu chế giễu để lên tiếng.
Lục Khương nhận thấy gã ta đang lại gần nên cậu khó khăn cất giọng ngăn cản: "Anh đừng lại đây.
Tuy nhiên gã đàn ông kia làm gì có thể nghe lọt tai những lời này của Lục Khương. Gã ta vẫn cứ dơ nắm đấm từng bước một tiến về phía cậu.
Trước tình cảnh này Lục Khương chẳng thể làm gì ngoài nhắm mắt chịu trận. Căn bản cậu không thể chạy được, đánh lại càng không. Vì không chỉ có một tên cao to mà đến tận ba tên.
Ngay khi nắm đấm kia vừa đưa đến trước mặt Lục Khương thì đột nhiên cảnh sát đến vây quanh bọn họ.
Chuyện là trong lúc xảy ra xô xát, chủ quán đã lén gọi báo cho cảnh sát trong khu vực này.
Đám người kia vốn là những tên côn đồ lưu manh, có tiền án tiền sự. Vậy nên cảnh sát sau khi khống chế thì liền nhanh chóng áp giãi bọn chúng về đồn.
Lúc này ở quán kem chỉ còn lại chủ quán, Lục Khương và cậu thanh niên nhỏ con.
"Tại sao cậu lại dính líu đến đám người xấu kia?" Lục Khương vừa ngồi xuống ghế vừa chậm rãi hỏi, vì cơ mặt cậu đang khá đau nên tiếng nói ra cũng không tròn vành rõ chữ.
Cậu thanh niên kia run rẩy hồi lâu mới lắp bắp trả lời: "Từ nhỏ...từ nhỏ em ở trong cô nhi viện. Đến năm 17 tuổi thì được một gia đình khá giả nhận nuôi. Nhưng....sau khi bọn họ sinh đứa con đầu tiên thì liền vứt bỏ em."
Đang nói chàng trai kia bỗng nhiên nghẹn ngào dừng lại. Rất lâu sau cậu ta mới lại nói tiếp: "Từ đó....em lưu lạc khắp nơi, không có nhà để về. Cho đến khi gặp đám người kia, bọn họ bắt em làm đàn em, làm tay sai."
"Vậy bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?" Lục Khương vừa nhìn dáng người nhỏ con của người trước mặt vừa bất giác hỏi.
"Năm nay...em 19 tuổi." Chàng trai kia nhỏ giọng trả lời.
Sau khi nghe được những gì mà người trước mặt này trải qua, Lục Khương không khỏi xót xa nghẹn ngào. Đồng thời cậu có chút cảm giác quen thuộc, cứ như thể cậu đã từng nghe thấy tình cảnh này ở đâu đó.
Tiểu thuyết. Đúng vậy, cậu từng đọc trong tiểu thuyết. Cụ thể là trong nguyên tác, thế giới cậu đang xuyên vào.
Nếu Lục Khương nhớ không nhầm thì trong nguyên tác cũng có một nam phụ có hoàn cảnh lâm ly bi đát như vậy. Nếu cậu nhớ không nhầm thì tên của nhân vật này là Thẩm Lạc. (1)
Nghĩ đến đây, Lục Khương không khỏi hoài nghi mà cất tiếng hỏi: "Tên của cậu là gì?"
Nghe xong, cậu thanh niên kia khựng người một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Em tên...em tên là Thẩm Lạc."
Mặc dù đã lờ mờ đoán trước nhưng Lục Khương vẫn không khỏi sửng người, kinh ngạc.
Trong nguyên tác có lẽ Thẩm Lạc chính là nam phụ có hoàn cảnh đáng thương nhất. Sau khi bị gia đình nhận nuôi vứt bỏ, cậu phải sống lưu lạc khắp nơi. Không chỉ vậy còn bị đám côn đồ bắt làm tay sai mà bắt nạt.
Cũng trong năm 19 tuổi này, Thẩm Lạc gặp được thụ chính. Thụ chính thấy cậu đáng thương nên đã động lòng trắc ẩn sau đó đưa cậu về nhà săn sóc.
Nhưng lúc đó, thụ chính đang ở nhà của phản diện nên không thể tùy ý đưa người lạ vào nhà. Vậy nên anh đã để Thẩm Lạc làm người hầu trong biệt thự. Như vậy vừa giúp được cậu vừa không rắc rối chuyện danh tính của cậu.
Trước sự dịu dàng và chu đáo của thụ chính, thử hỏi lí nào Thẩm Lạc lại không động lòng được chứ?
Từ khi Lục Chước vươn tay ra cứu rỗi Thẩm Lạc thì Thẩm Lạc đã một lòng tôn sùng anh. Thậm chí còn vì anh mà một lòng cố gắng.
Trong một lần tình cờ, thụ chính Lục Chước phát hiện khả năng IT thiên phú của Thẩm Lạc. Vậy nên anh đã thuê thầy chuyên lĩnh vực này về dạy riêng cho câu.
Vì Thẩm Lạc vốn có thiên phú nên cậu học rất nhanh. Sau này thậm chí còn trở thành một chuyên gia sáng tạo phần mềm của một công ty lớn.
Cứ ngỡ cuộc đời của Thẩm Lạc đã trở nên tươi sáng. Nhưng không...ông trời trêu ngươi.
Thẩm Lạc vì lòng đố kỵ với công chính, cậu đố kỵ tình yêu của thụ chính dành cho công chính.
Thế nên đã dùng khả năng máy tính của mình hack vào hệ thống công ty công Tần Cảnh. Cậu làm vậy với mục đích bán dữ liệu quan trọng của công ty Tần Cảnh cho công ty đối thủ, khiến Tần Cảnh phải phá sản. (2)
Nhưng Thẩm Lạc đã thất bại, cậu rất nhanh bị điều tra được. Kết quả cậu bị kết án tù 5 năm.
Rời khỏi tù, tâm lý của Thẩm Lạc vốn đã trở nên vặn vẹo. Ngay khi chứng kiến cảnh đám cưới của Lục Chước và Tần Cảnh trên màn hình lớn thì tâm lý của cậu càng trở nên khó kiểm soát.
Sau đó ít lâu người ta nhìn thấy Thẩm Lạc thần trí không tỉnh táo, tính cách quái gở đi lang thang ngoài đường.
Sau khi nhớ lại từng chữ mà tác giả miêu tả về cuộc đời của Thẩm Lạc, Lục Khương không khỏi xót xa, đầu mũi cậu trở nên vô cùng chua xót.
Thẩm Lạc dùng một đời để khao khát tình yêu thương. Cuối cùng cũng chính vì nó mà trở nên điên dại.