Lục Khương dùng ánh mắt đầy khó hiểu để nhìn Vĩ Thành. Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn là những dấu chấm hỏi to đùng.
Vĩ Thành nhận thấy Lục Khương vẫn đứng yên tại chỗ thì liền cất cao giọng
nói tiếp: "Không phải cậu luôn gọi tôi là chồng à? Tôi nhờ cậu chút chuyện nhỏ như thế này mà cũng không được?"
"Được. Được." Lục Khương thật sự hết cách, cậu vừa nói vừa đưa tay lên bả vai của Vĩ Thành, sau đó xoa bóp vai anh theo bản năng.
Tề Sâm bị một màn này làm cho sững sờ. Rốt cuộc cái người vừa lườm cậu ít giây trước cùng cái người đang giở trò ấu trĩ với Lục Khương, liệu có phải là một không?
"Tề Sâm đúng chứ? Chúng ta vào thẳng vấn đề." Vĩ Thành lạnh giọng lên tiếng.
Tiếp đó, Vĩ Thành liền nói một mạch các yêu cầu về nội thất, tone màu và kiểu dáng. Rất nhanh, anh đã triển khai tất cả mọi thứ trong tầm khoảng chưa đến mười phút.
Xong việc, Vĩ Thành không kiên dè gì mà lên tiếng đuổi thẳng Tề Sâm: "Công việc đã xong. Phiền cậu về cho."
Tề Sâm tuy còn non trẻ nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ý tứ trong lời nói của Vĩ Thành. Vậy nên cậu ta cũng không dây dưa nhiều lời nữa, cậu ta trực tiếp đứng dậy rồi nói: "Vậy tôi xin phép về trước." Lời này là để nói với Vĩ Thành.
Sau đó, Tề Sâm cũng không quên nói tạm biệt một tiếng với Lục Khương: "Tạm biệt. Lần sau gặp."
Lục Khương đang mải miết bóp vai cho Vĩ Thành, sau khi nghe những lời này thì liền ngẩng đầu. Cậu vừa cười vừa niềm nở nói với Tề Sâm: "Lần sau gặp."
Trước nụ cười thiện chí này của Lục Khương, Tề Sâm bất giác nở nụ cười.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Vĩ Thành lại trở thành liếc mắt đưa tình. Anh cau mày tỏ vẻ rất khó chịu mà nhìn Tề Sâm.
Tề Sâm nhận được tín hiệu thì nhanh chóng rời đi. Cậu ta biết nếu bản thân còn ở lại thêm chút nào nữa thì chắc chắn cái mạng nhỏ này khó giữ.
Sau khi Tề Sâm rời đi, Lục Khương định bụng cũng sẽ rời phòng. Thế nên cậu buông tay khỏi vai Vĩ Thành sau đó cất giọng nói: "Tôi cũng đi đây!"
"Khoan đã." Vĩ Thành vừa lên tiếng ngăn cản vừa đưa tay níu lấy cánh tay của Lục Khương.
"Còn có chuyện gì nữa hả?" Lục Khương vừa chớp chớp mắt nhìn Vĩ Thành vừa cất giọng hỏi.
Vĩ Thành không trả lời, anh chỉ duy trì tư thế nằm chặt lấy cánh tay của Lục Khương. Chẳng biết qua bao lâu cuối cùng anh cũng chịu buông tay ra rồi lên tiếng nói: "Cậu đến ghế ngồi đợi. Lát nữa sẽ có nhà thiết kế nhẫn cưới đến đưa mẫu cho cậu chọn."
"Nhẫn cưới? Nhẫn cưới gì chứ?" Lục Khương ngơ ngác mà hỏi lại.
"Kết hôn thì phải đeo nhẫn cưới. Lát nữa cậu cứ chọn mẫu mà mình thích" Vĩ Thành nhàn nhạt lên tiếng trả lời, giọng điệu của anh vô cùng bình thản. Cứ như những lời anh nói là lẽ đương nhiên.
Nhưng đối với Lục Khương thì không, cậu nghi hoặc mà lên tiếng nói: "Nhưng cuộc hôn nhân này cũng chỉ là vì lợi ích hai bên. Cuối cùng cũng sẽ ly hôn, không cần rườm rà chuyện nhẫn cưới đâu."
Vĩ Thành ngay lập tức bị những lời này làm cho cau mày, tay anh thì nắm chặt vào phần tay vịn của xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay liền hiện lên.
"Cậu đừng nhiều lời! Tôi nói cậu làm thế nào thì cứ làm vậy đi!" Vĩ Thành tức giận nói, giọng điệu anh vô cùng khó chịu, sặc mùi thuốc súng. (2)
Lục Khương mặc dù lòng đầy thắc mắc nhưng cuối cùng cậu cũng tiến tới ghế sofa ngồi xuống.
Chọn nhẫn cưới thôi mà! Nếu phản diện đã bảo cậu chọn thì cậu sẽ chọn mẫu mắc nhất cho bõ tức.
Nghĩ đến đây, Lục Khương cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.
Một lúc sau đúng thật là có một vị khách lạ gõ cửa phòng. Lục Khương nhìn dáng vẻ và phong thái này thì cũng đoán ra được danh tính của người này. Có lẽ đây là nhà thiết kế nhẫn cưới trong lời của Vĩ Thành.
"Tôi là Boil, hôm nay tôi đến theo lịch hẹn." Người đàn ông trung niên tiến vào trên tay ông ta cầm theo một hộp gỗ vuông khá to. (3)
Vĩ Thành không thèm nâng mắt nhìn ông ta, anh qua loa lên tiếng: "Mời vào"
Sau đó, người đàn ông trung niên nhanh chóng bước vào phòng tiến đến ngồi đối diện Lục Khương.
Lục Khương nhanh chóng cất giọng chào hỏi: "Hân hạnh được gặp ngài."
Người đàn ông trung niên cũng nhanh chóng chào hỏi lại Lục Khương: "Rất vui được phục vụ cậu."
Nói rồi, người đàn ông trung niên bắt đầu đặt hộp gỗ vuông lên bàn rồi mở ra. Bên trong cái hộp này trưng bày rất nhiều kiểu dáng nhẫn khác nhau từ cổ điển đơn giản cho đến sang trọng kiểu cách.
Sự lấp lánh của những chiếc nhẫn này thật sự đã làm cho Lục Khương loá mắt. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhiều kiểu dáng nhẫn đến như vậy.
Đứng trước nhiều sự lựa chọn như thế này, Lục Khương hoàn toàn rơi vào vô định, cậu không biết phải chọn mẫu nào.
Thế là cậu liền ngẩng đầu nhìn về phía Vĩ Thành rồi cất giọng nói: "Anh lại đây chọn với tôi."
Sau khi nghe những lời này, Vĩ Thành không lên tiếng đáp lời Lục Khương. Cứ tưởng anh sẽ làm ngơ, không quan tâm. Nhưng không ngay giây sau anh lại điều khiển xe lăn đến chỗ cậu.