Cuối cùng Tưởng Tịch Nhiên vẫn là một vai phụ mãi không thể thoát khỏi mạch truyện cẩu huyết này…
Hôm nay trời đẹp, tiết trời thu rợp mát rất thích hợp để để ra ngoài. Nhưng Tịch Nhiên cô lại chỉ muốn trốn ở nhà chứ không muốn đi đâu cả. Bởi hôm nay sẽ là ngày cô và ba mẹ cô lại tới nhà nam chính để nói về mối hôn sự kia.
Dù cô đã giải thích cho bọn họ biết cô không muốn phải kết hôn vào lúc này, nhất là với vị nam chính kia. Nhưng cuối cùng cô vẫn bị bọn họ ép tới nhà họ Ngân để nói rõ mọi thứ cần chuẩn bị cho lễ đính hôn ba tháng sau.
Buồn nhất là những chuyện tiếp theo lại y như cuốn sách viết, Ngân Thương Duệ bị Dụ Yên làm cách gì đó khiến anh đồng ý với chuyện này.
“Không được! Con không muốn đính hôn hay kết hôn gì cả.”
Cô bất chấp mọi người bất mãn mà làm trái ý lệnh. Cô chỉ muốn cút khỏi mớ hỗn độn này càng nhanh càng tốt.
Nhưng hành động của cô lại trở thành càn quấy trong mắt mẹ mình.
“Tịch Nhiên, đừng quậy. Hai nhà chúng ta đã bàn kĩ rồi. Không phải con cũng mong muốn được làm vợ Thương Duệ sao?”
“Không có mẹ à, con không muốn làm kẻ thứ ba đâu. Với lại con thật sự KHÔNG THÍCH Ngân Thương Duệ một chút nào cả.”
Lời này nói ra, lại khiến cho Tưởng Tịch Diên cười nhạt. Ông nhìn vợ mình đang trầm mặc vài hồi.
“Không làm kẻ thứ ba kìa.”
Thái độ châm biếm này, Thẩm Dạ Nhu rất không vừa lòng nhưng bà cũng không thể quay ra cãi nhau với ông vì bên cạnh còn có cả bà thông gia, nếu làm vậy sẽ rất mất mặt.
“Con dâu đừng nóng, chắc Thương Duệ lại chọc con giận rồi chứ gì. Con yên tâm, sau này về nhà họ Ngân chúng ta sẽ không bạc đãi con đâu.” Dụ Yên húc nhẹ Ngân Thương Duệ ám chỉ, “Còn không đi dỗ dành con bé.”
Tịch Nhiên lắc đầu lia lịa, cô mới thấy anh bước lên một bước liền quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Cô không nghĩ bản thân chạy mọi chuyện sẽ êm xuôi, cô chỉ sợ nam chính nhận ra cô thôi. Ai bảo nãy giờ anh ta nhìn cô không rời, không chừng là đã nghi ngờ cô rồi.
Tịch Nhiên hớt hải chạy đi, tránh mặt nhân vật chính lại gặp nhân vật chính. Cô đụng phải Lục Cẩm Du khiến cô ta ngã nhào ra đất.
Hào quang đâu ra dọi tới, Lục Cẩm Du ngã trên bãi cỏ xanh mướt lại như tiểu tiên nữ, bộ dạng nhu mì yếu đuối, giống như chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan như thủy tinh. Nói đi phải nói lại, cô gái giống như Lục Cẩm Du đúng là rất dễ thu hút sự thương cảm từ những nhân vật nam có lòng trắc ẩn.
Nữ chính ngã rồi, nam chính có khi nào đem đầu cô chặt xuống vì làm cô ta ngã không?
Cô vội sửa lỗi, đỡ cô ta dậy.
“Xin lỗi, tôi sơ xuất rồi.” Tịch Nhiên cười thân thiện.
“Không, không có gì.”
Lục Cẩm Du có vẻ nghĩ cô sẽ bắt nạt mình như những kẻ khác nên khá lo lắng, cô ta lùi về sau bấm tay, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm xuống đất e ngại.
Tịch Nhiên lại không có ý đó, cô không ngu ngốc bắt nạt người trong khi người yêu cô ta đang đâu đó sau lưng. Trái lại cô mong Lục Cẩm Du có thể lay chuyển Ngân Thương Duệ khiến anh cùng cô đứng lên phản đối mối hôn sự này là đằng khác…
Đang nghĩ cách thúc đẩy tuyến tình cảm của nhân vật chính, Tịch Nhiên vô tình đụng phải sợi dây chuyền mới của Lục Cẩm Du. Quả nhiên Ngân Thương Duệ mua về là để tặng cho cô ta.
“Sợi dây chuyền này… đẹp thật nhỉ?”
Tịch Nhiên để lộ ra ánh mắt ghen tị, cô thật ra cũng muốn sở hữu nó.
“A… Thương Duệ tặng nó cho tôi, nghe nói chỉ là đồ chợ thôi, nếu cô muốn lấy tôi có thể nhường.”
“Đúng là đồ chợ thật…”
Nhưng là chợ đen.
Tịch Nhiên thấy bộ dạng cố làm vừa lòng người khác của Lục Cẩm Du mà thở dài:
“Thôi, cô cứ giữ lấy mà dùng, cô thích nó chứ tôi đâu thích.”
Vừa hay lời này lại thu hết vào trong tai Ngân Thương Duệ. Anh rầu rĩ nhìn cô, lại thuận thế ôm tiểu bảo bối của mình vào trong lòng.
“Tưởng Tịch Nhiên, tôi đã đồng ý lấy cô làm vợ, thì sau này cô phải đối xử tốt với tiểu Du một chút. Nếu không sẽ bị tôi căm ghét đấy.”
“Anh trực tiếp căm ghét tôi đi, tôi không muốn phải đối xử đặc biệt với một người có thân phận thấp kém như cô ta. Tôi là ĐẠI TIỂU THƯ, cô ta chỉ là một KẺ HẦU thấp kém thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Để triệt để làm kẻ đáng bị ghét bỏ, Tịch Nhiên đã cố gắng biến thành dáng vẻ chân thực nhất của một nữ phụ phản diện. Nghe có vẻ trái ngược với ý định của cô ban đầu, nhưng cô bắt buộc phải làm vậy để nam chính tự giác cách xa cô một chút. Cô nghĩ không chừng những hành động khác lạ của mình trước đó đã khiến Ngân Thương Duệ chú ý tới rồi.
Tịch Nhiên diễn cho bọn họ thấy, chọc cho bọn họ tức, cô muốn Ngân Thương Duệ vì thiếu nữ bé nhỏ trong lòng đau khổ mà rút lui. Như vậy cô sẽ bớt đi một mối phiền phức.
Nhưng có vẻ cô đã đánh giá quá cao nam chính rồi…
“Muốn rời khỏi tôi sao? Vậy thì tôi lại càng muốn cô sau này phải vui vẻ với tiểu Du.”
Ngân Thương Duệ háo thắng mỉm cười. “Chúng ta đi.” Anh ta ôm thỏ trắng trong lòng rời đi.
Lục Cẩm Du dựa vào Ngân Thương Duệ, bất chợt lại quay lại nhìn Tịch Nhiên đầy ẩn ý. Cô ta lườm cô, ánh mắt đay nghiến Tịch Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ngơ ra, Lục Cẩm Du vậy mà khác với hình tượng thiếu nữ trong sáng, dùng ánh mắt tiểu bạch thỏ đó lườm cô?
“Chắc là nhìn nhầm, nữ chính sao có thể là kẻ như vậy được…”
Nhưng cuối cùng Tịch Nhiên vẫn không tránh khỏi tò mò mà lấy ra cuốn sách từ trong túi sách. Cô lật đến trang thứ năm viết về ngày hôm nay.
“Trong sách vậy mà lại viết Lục Cẩm Du ánh mắt hận thù nhìn Tưởng Tịch Nhiên, dường như có âm mưu gì đó? Có nhầm không vậy?”
Tịch Nhiên lại nhanh lật tới trang cuối, vậy mà kết cục trong sách thật sự lại thay đổi.
“Tưởng Tịch Nhiên vì quá nhu nhược, kết cục chết trong tay Lục Cẩm Du? Chuyện quái gì vậy?”
Chưa hết, cuốn sách lại hiện ra dòng chữ cảnh cáo:
“Viết tiếp một kết cục mới song hành với kết cục cũ, trốn chạy sẽ càng chết thảm hơn.”
Tịch Nhiên không hề sốc, cô sắp phát điên rồi.
“Cuốn sách chết tiệt, ngươi muốn dồn ta vào đường chết êm hơn đúng không?”