Tịch Nhiên khi đó không an tâm, bất chấp thân thể chưa hồi phục đã chạy khắp nơi tìm kiếm một người. Một người mà trong mắt bọn họ không hề tồn tại.
“Ngân Thương Duệ? Kẻ này là ai có quan trọng không?”
“Thẩm tiểu thư tốt hơn hết vẫn nên trở về nhà thì hơn, nghe nói mẹ cô đang tìm cô đó. Còn người cô hỏi tôi thật sự không biết là ai.”
“Cái gì thiếu gia nhà họ Ngân? Không phải nhà họ Ngân không có con cái gì sao?”
Những người lạ không ai biết đến anh cả.
“Tôi không có người bạn thân nào họ Ngân cả, Tịch Nhiên cô nói những kỉ niệm vừa rồi có phải là bịa ra không? Sao tôi một chút cũng không có ấn tượng.”
“Ngân Thương Duệ là con trai của tôi? Tôi có con từ khi nào chứ."
Nhưng ngay cả Dụ yên cũng phủ nhận đi sự tồn tại của anh.
Tại sao chứ? Tại sao lại biến mất không một dấu vết, mọi chuyện lúc sáng vẫn còn ổn, sao chỉ sau khi tỉnh lại, đã không còn ai biết cũng như tin tưởng vào sự tồn tại của Ngân Thương Duệ như thế?
Tịch Nhiên nghĩ đến chuyện anh đã biến mất, không khỏi đau khổ trốn trong căn biệt thự cũ của mình. Cô không thể tìm được điểm tựa nữa rồi.
“Không phải nói sẽ trở lại sao?”
Tịch Nhiên ôm mặt khóc, cô có đem theo cuốn sách. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nó, cô chỉ đều cảm thấy căm phẫn.
Cuốn sách đem cô tới đây, bắt ép cô phải ở lại nơi nay và làm nhiệm vụ quái quỷ nó đưa tới. Nó cho cô hy vọng gặp lại Diệp Thanh Duệ, nhưng lại chọn thời điểm đem hết tất cả mọi thứ đi. Tịch Nhiên chỉ muốn xé tan nó thành đống giấy vụn vô tri.
Nhưng ngay lúc cô định động tới cuốn sách, bên ngoài đã có tiếng người kéo cô lại trong mơ hồ.
“Tịch Nhiên! Mau về với mẹ đi! Đừng có trốn nữa!”
Thẩm Dạ Nhu đứng bên ngoài thét gọi. Bà ấy đã đi khắp nơi để tìm cô.
“Dù mẹ không biết Ngân Thương Duệ đó là ai, nhưng mẹ có thể cùng con đi tìm mà! Đừng tự nhốt bản thân như thế!”
Tịch Nhiên bịp tai không muốn nghe, cúi đầu thấp chạm đầu gối, trốn tránh mọi chuyện đang xảy ra.
“Mẹ đừng nói nữa! Con không muốn nghe gì nữa!”
Và thật sự, Thẩm Dạ Nhu đã hoàn toàn im lặng. Không, phải nói là mọi thứ bên ngoài đều im lặng.
Trái lại sự yên bình, Tịch Nhiên lại cảm thấy bất an hơn nhiều.
Cô chầm chậm bước ra cửa, vì thân thể chưa kịp thích ứng với hoạt động mạnh, nhất thời bước chân có chút run. Đến khi thấy được điều mình mong muốn, cũng là lúc Tịch Nhiên ngã gục.
“Mẹ… mẹ!”
Tịch Nhiên bập bẹ những câu không hoàn chỉnh, nhìn Thẩm Dạ Nhu nằm trên một vũng máu không rõ sống chết, cảm giác lo sợ được mất lại dần hiện hữu trong tâm trí, vết đau trong lòng cứ như bị cứa lại, chuyện này xảy ra rốt cuộc là vì sao?
Ánh mắt cô dần chi chuyển đến một bóng người gần đó, ngẩng đầu nhìn mới biết hóa ra lại là người quen.
“Lâu rồi không gặp.”
Lục Cẩm Du câm trong tay khẩu đúng lại mỉm cười, rõ ràng trong tay đang cầm một món đồ nguy hiểm như thế nhưng cô ta cầm trong tay lại quay quay như món đồ chơi, không chút e dè.
“Lục Cẩm Du? Cô đã làm gì mẹ tôi?”
“Gì, đừng nghĩ ác cho tôi như thế chứ. Tôi chỉ đang tìm hiểu một chút về cơ thể người thôi. Nghe nói ở não có nhiều máu. Vì thế tôi thử bắn một cái. Ai nghĩ bà ta lại lăn ra chết chứ.” Giọng điệu Lục Cẩm Du lại có chút bỡn cợt.
Tịch Nhiên không chờ muốn chạy tới chỗ Thẩm Dạ Nhu, chỉ không ngờ Lục Cẩm Du lại cầm súng đe dọa cô:
“Đừng có chạy tới nhé. Tôi bắn đấy.”
“Cô điên rồi à?”
Tịch Nhiên thể trạng đang không tốt, quả thật không thể tự ý làm bừa. Nếu có đánh bây giờ, khả năng cô dành chiến thắng cũng cực kì thấp. Chính vì thế Tịch Nhiên đành chiều theo cô ta ngồi im.
Một chữ điên từ miệng Tịch Nhiên, cũng đủ kích thích cơn hận trong lòng Lục Cẩm Du rồi.
“Điên? Cô còn hỏi tôi nữa sao? Tôi chính là bị cô và Ngân Thương Duệ kia ép cho điên! Rõ ràng tôi mới là nhân vật chính, hà cớ gì các người lại phá hỏng mọi thứ, khiến tôi trở thành một người như ngày hôm nay?”
“Rõ ràng là do cô tự chuốc lấy, đổ lỗi cho người khác chính là cách khiến cô có cảm giác bản thân không hề tệ hại à?”
Tịch Nhiên nắm bắt lấy trọng điểm, suy nghĩ kĩ lại lời nói của cô ta, mới nhận ra điểm không ngờ.
“Khoan đã, cô vừa nhắc tới Ngân Thương Duệ? Sao cô vẫn còn nhớ đến anh ấy được?”
“Ngân Thương Duệ có gì lạ? Lũ ngươi tầm thường kia bị cuốn sách xóa kí ức chứ đâu phải tôi bị xóa kia ức?"
“Cô… cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Tôi có thể nói gì với người từ nơi khác đến như cô? Hay là cô nói chuyện với khẩu súng trong tay tôi nhé?” Lục Cẩm Du cầm khẩu súng đặt lên giữa thái dương của Tịch Nhiên.
“Mau nói rõ! Tại sao cô lại nói mấy lời mơ hồ như thế? Cô rốt cuộc biết những thứ gì rồi?”
Bộ dạng đắc ý của Lục Cẩm Du hiện giờ khiến Tịch Nhiên bất an lại một bất an.
Cô ta lại coi đó thành niềm vui, lấy từ trong người ra một cuốn sách.
“Có thấy nó quen không?”
“Cuốn sách thứ ba? Không không, cuốn sách nhận cô làm chủ rồi?”
Cuốn sách thật sự đã chọn Lục Cẩm Du này làm chủ.
Ngày hôm qua, chính lúc cô ta đang tràn ngập hận ý, đám cầm thú đó lại nhân lúc đại ca chúng đi muốn cô ta thỏa mãn bọn họ.
“Tiểu mỹ nhân, chiều chúng tôi tiếp nào.”
Lục Cẩm Du mang theo hận ý, trong lúc bọn họ chơi đùa với thân xác, cô ta thủ sẵn trong người một mảnh thủy tinh sắc nhọn, kết liễu từng tên một.
Nghe có vẻ khó tin, nhưng Lục Cẩm Du thật sự đã làm được. Một mình cô ta giết chết toàn bộ đám người đó chỉ với một mảnh thủy tinh tùy tiện nhặt trong đống rác bẩn thỉu.
Lục Cẩm Du quả là có bản lĩnh giết người.
Sao cô ta phải an phận để bản thân chịu thiệt chứ, bản thân không sợ trời có thể lật được cả trời, nếu ông trời không cho cô ta đường sống, cô ta sẽ tự vẽ đường đi. Dù là phải giết người, cô ta cũng sẽ không cảm thấy ghê tay nữa.
Lục Cẩm Du sau khi bị nhà họ Phương và tất cả đám người kia lừa, thật sự không thể tin ai, cô ta cuối cùng cũng ngộ ra, muốn sinh tồn thì không được dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Trong lúc cô ta cảm thấy vui sướng vì đã tận tay giết chết lũ người rác rưởi đó, bỗng nhiên một góc tối tỏa ra ánh sáng. Trong màn đêm nó bay tới chỗ cô ta như ma chơi, vừa dọa cô ta lại cảm thấy kích thích. Lục Cẩm Du bạo gan tới gần, đốm sang đó hạ trước mặt cô ta, đó chính là cuốn sách của Ngân Thương Duệ.
“Chủ nhân của cuốn sách bây giờ chính là tôi.”