Sáng ra khắp căn nhà ồn ào nói nói, kẻ chê cười Lục Cẩm Du, kẻ thấy cái môi bị cắn sứt của Ngân Thương Duệ lại càng cười lớn.
Nội dung chính của cuộc đối thoại ấy chính là căn nhà đã được lật lại trật tự, bọn họ không ngại còn cười nói trước mặt cô gái bạch liên hoa trong phòng vẫn đang rống tai nghe:
“Lần này, Tưởng tiểu thư lên cầm quyền rồi, để xem cô ta còn dám kênh kiệu nữa không.”
“Ha, tôi đúng là sáng suốt quá, hôm trước cược thế nào nhỉ? Kẻ nào cược cô ấy hạ gục cậu chủ muộn hơn một ngày thì mau đưa tiền đây cho tôi nào.”
“Xì, cô ăn may thôi.”
“Haha, ăn may cũng phải đưa tiền.”
Bỗng có một giọng nói lạ phát ra: “Tiền chia thế nào?”
“Chia cái gì? Tiền của tôi tất mà haha!”
Cô hầu gái không biết vẫn hồn nhiên tươi cười, trong khi ấy những người khác không lắc cũng gật, âm thầm nhắc nhở nhưng cô ta không hề để tâm, cô ta chỉ để ý đống tiền trong tay.
“Các cô cũng giàu thật nha.”
Người phía sau đặt tay lên vai cô, cô ta không biết còn chê phiền:
“Mau tránh ra, đừng cản tôi đếm tiền.”
Tịch Nhiên đứng nhìn cô hầu gái đang thích thú với chiến lợi phẩm, không kìm được mà thì thầm vào tai cô ta: “Tiền kiếm được từ tôi, cô thấy có thích không?”
“Cái gì mà tiền từ…”
Chữ cuối cô hầu gái buộc phải nuốt ngược lại, “Tưởng… Tưởng tiểu thư!”
Những người khác thấy vậy, đều nghĩ cô ta chết chắc, nên không ai dám ở lại nữa, lũ người lần lượt rời đi.
Không biết sau đó xảy ra chuyện gì, khiến cô hầu gái vốn đang vui vẻ với số tiền trong tay phải vừa chạy vừa khóc. Cô ta khóc rất lớn, nhưng chẳng ai dám quản cả, bọn họ không muốn bản thân bị liên lụy.
Chỉ có mỗi Lục Cẩm Du bao đồng ra hỏi thăm:
“Cô… cô bị làm sao vậy?”
“Huhu! Tiểu Du à, mọi người thật quá đáng! Cả Tưởng Tịch Nhiên kia nữa. Hức, cô ta đúng là ác quỷ mà, tôi chỉ là sai một chút, cô ta đã đánh tôi, hức hức, tôi oan ức quá!”
Lục Cẩm Du nghe tới ba chữ Tưởng Tịch Nhiên này, bất giác ôm má. Hôm qua cô ta bị đánh vẫn còn đau, nghĩ lại chỉ càng thêm uất hận.
Bất quá chốn này có nhiều tai mắt, cô ta không dám để ai nghe được những điều mình sắp nói, liền cố ý chiều lòng người, dụ dỗ cô hầu:
“Không sao, ở đây không tiện lắm. Hay cô vào phòng tôi, chúng ta nói chuyện rồi để tôi bôi thuốc cho cô.”
“Như vậy có ổn không?”
“Không sao, chúng ta là bạn mà.”
Lời nói xoa dịu cộng với ánh mắt ấm áp của Lục Cẩm Du khiến cho cô hầu gái kia cảm thấy như được cứu vớt. Cô ta nhìn người này rất lâu, giống như nhìn thấy thiên sứ mà sáng mắt.
Sau đó thì hai người bọn họ vào trong phòng nói chuyện.
Cô hầu này tên Trầm Hương, là kẻ tốt nhất với Lục Cẩm Du sau Ngân Thương Duệ. Cô ta chính xác là kẻ sẽ lập mưu giúp nữ chính để đánh bại nữ phụ, cũng là phe chính diện trong cuốn sách này.
…
Tịch Nhiên đang đi giữa khu trợ đen, cô đang suy nghĩ, cũng không suy nghĩ, cô chỉ đang mông lung nhìn về một khoảng trời nào đó để đi.
Hôm nay cô chưa gặp mặt Ngân Thương Duệ, anh ta sáng ra đã mất tăm mất tích, cô buồn chán đã ra rời khỏi nhà để tới đây. Nhưng hôm nay cô chợt thấy tẻ nhạt quá.
Hôm qua vì giận, bảo vật được Ngân Thương Duệ đặt trong phòng cô không thèm chạm tới, có lẽ bị ảnh hưởng từ hôm qua, khiến cô không vui vẻ chăng?
Suy nghĩ kĩ, cô cảm thấy bản thân vẫn nên nên làm gì đó để bản thân quên đi chuyện tối qua, nếu cứ nghĩ về chuyện đó, cô sợ sẽ càng kinh tởm bản thân hơn mất.
Cô chợt nghĩ tới cuốn sách, nhưng khi mở ra vẫn là một mảng trắng tinh.
Tịch Nhiên thở dài, cuốn sách này không phải mất linh rồi chứ?
Đang rầu rĩ về vấn đề của cuốn sách, bỗng có người kêu cô lại:
“Chu Nhiên? Lâu rồi không gặp.”
“Lão Trương à.” Tịch Nhiên nhìn xuống cạp quần ông lão, “Ông lại uống rượu đấy à?”
Ông Trương dắt ở cạp quần hai chai rượu, mặt còn hơi ngà ngà say, đúng là ông ta đang uống rượu rồi.
“Hích hích, lão mấy ngày này trở thành người nổi tiếng lắm rồi đấy.”
“Người nổi tiếng? Có chuyện gì xảy ra với ông ư?”
“Tại cô đó.”
“Hả?”
“Ngày hai lượt lão phải trốn đi đấy. Lũ người kia lắm chuyện quá, cứ tìm lão mãi thôi.”
Tịch Nhiên nghe không hiểu, bày ra bộ mặt vô tội:
“Ai tìm ông vậy? Nhưng họ tìm ông chứ đâu có tìm tôi?”
“Một lũ đàn ông, tìm tôi làm gì?”
“Tôi cũng là đàn ông mà.”
“Haha.”
“???”
“Nếu bọn nó tìm một thằng con trai là cô thì chắc bọn nó thích cô hết rồi.”
“Nhưng bọn nó mà ông nói là ai?”
“Một chàng trai ngốc và một thằng điên.”
Không hiểu sao Tịch Nhiên nghe ông nói lại cười thành tiếng. Cô hình như mừng tượng ra được hai người ông đang nói đến rồi.
“Hoắc Thuần Du và tên quái dị thích đeo mặt nạ, bọn chúng ngày nào cũng truy lùng tôi để hỏi tung tích của cô đấy.”
“Phụt haha, bọn họ tìm tôi làm gì?” Cô không tài nào nhịn cười được, “Đừng nói là tên điên với tên ngốc ông nói muốn giết tôi nhé?”
“Cậu đây rồi, Chu Thiên.”
Lão Trương lắc đầu, Tịch Nhiên lại đứng hình. Người duy nhất cô giới thiệu mình là Chu Thiên chỉ có…
“Anh thần kinh à? Đừng có dọa tiểu bảo bối của tôi thế chứ.” Hoắc Thuần Du khi này mắng cho Ngân Thương Duệ im lặng mấy câu.
Tịch Nhiên còn bỡ ngỡ chưa dám quay lưng, đã bị Hoắc Thuần Du hí hửng chạy tới bắt chuyện.
Ông Trương cứ mãi lắc đầu, ông bĩu môi chê trách:
“Lũ âm binh này lại tới tìm cậu rồi đấy. Cậu tự mình giải quyết hai đứa nó đi.” Lão Trương không bỏ đi, nhưng ông ta cũng lùi lại phía sau để tránh tiếp chuyện.
Tịch Nhiên hơi nhếch nhếch khóe miệng, Hoắc Thuần Du thì dễ rồi, nhưng còn Ngân Thương Duệ kia với những gì đã xảy ra hôm qua, đúng là rất khó để đối mặt.
Anh thấy Tịch Nhiên không dám đối mặt thì cười, lại nói mỉa:
“Bây giờ tôi nên gọi cậu là Chu Nhiên hay Chu Thiên đây?”