Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Chương 23: Mong muốn của mẹ - Vai chính của cô



Lần đầu tiên Tịch Nhiên gặp được một người theo được tiết tấu của cô sau 10 năm.

Khi còn ở thế giới của mình, cô trong giới thượng lưu như một đóa hoa hồng xinh đẹp kiều diễm, chỉ nhìn được không thể chạm được. Cô xinh đẹp là thật, nhưng không một ai dám chọc đến cô, thành thử trong các buổi tiệc cô đều là một bóng đi một bóng về, đã rất lâu rồi cô không khiêu vũ với ai.

Kẻ duy nhất dám trêu đùa cô, cũng chỉ có một mình Diệp Thanh Duệ.

“Tôi nhớ rằng cô nhảy khiêu vũ rất tệ, hôm nay làm tốt vậy là do uống nhầm thuốc rồi, không còn dẫm nát chân tôi nữa?” Ngân Thương Duệ không kìm nổi châm chọc.

Tịch Nhiên rất tỉnh táo đáp trả: “Anh quá lời rồi, trước đây tôi cố tình dẫm đấy. Kẻ ngốc mới bị tôi dẫm!” Vừa nói cô vừa bày ra điệu bộ kiêu căng, “Chỉ là khiêu vũ, tôi chỉ học qua cũng làm tốt hơn anh.”

Lời nói ấy đương nhiên chỉ là một câu nói đùa, để đạt tới trình độ ngày hôm nay, cô đã dẫm vào chân Diệp Thanh Duệ không ít lần, mười năm dài như cả đời, bọn họ dù là quan hệ chủ tớ hay kẻ thù, sau này vẫn luôn là một cặp bạn nhảy ăn ý nhất trên sân khấu.

“Ha.” Ngân Thương Duệ kéo cô tựa vào ngực mình, thì thầm vào tai cô, “Cô là người thứ hai dám tự nhận bản thân mình là thiên tài đấy. Nhưng rất tiếc, cô theo kịp nhịp điệu của tôi nhưng tính thẩm mỹ không có. Biết trước vậy tôi đã mời tiểu Du, không cần phải chú ý đến mặt mũi của cô làm gì.”

Dù là Ngân Thương Duệ hay là Diệp Thanh Duệ, anh vẫn luôn chỉ thích trêu chọc Chu Nhiên. Anh ta bây giờ không biết Chu Nhiên là Tịch Nhiên, nên chính là coi cô thành Chu Nhiên để trêu đùa.

Đến cả Tịch Nhiên cũng căm ghét cái bộ dạng này của Ngân Thương Duệ, cô từng nghĩ bản thân mình bị Diệp Thanh Duệ kia ám ảnh, giờ nghĩ lại, cô đều nhìn tên này mà liên tưởng tới hắn. Hai người này khuôn mặt khác nhau, nhưng lại chung một biểu cảm cực kì khốn nạn.

Giữa hai bọn họ nặc mùi thuốc súng, trong mắt người khác lại thành nhìn nhau đắm đuối không rời.

Những vị phu nhân khác trông thấy lại không khỏi nhiều lời.

“Ngân phu nhân thật có phước, có được một cô con dâu mát lòng mát dạ quá.”

“Phải phải, khiến cho mấy người chúng tôi ghen tị không ngớt a.”

Dụ Yên khoái chí, cười mãi không ngừng. Bà ta được thế liền kéo Tịch Nhiên rời khỏi vòng tay của Thương Duệ, nhiệt tình khoe mẽ:

“Con dâu tôi yêu quý nhất đấy.”

Nhà họ Ngân chỉ có mình Ngân Thương Duệ, Dụ Yên nói như vậy cứ như bà có đứa con dâu nào khác vậy.

Các vị phu nhân kia cười gượng nhìn nhau ý tứ. Còn Tịch Nhiên không nói lại gỡ tay Dụ Yên ra, thầm ghét bỏ.

“Thế hai đứa nó bao lâu nữa thì kết hôn?”

Ngay lúc có người đặt câu hỏi, Tịch Nhiên đã lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ nói đi ạ.” Cô cúi người, “Con xin phép đi trước.”



“Aha… chắc con bé mệt rồi.”

Tịch Nhiên đi thẳng ra ngoài, kệ cho Dụ Yên kia khó xử vì chuyện cô làm ra.

Cô còn phải xem cảnh nam chủ đi giỗ dành tiểu tình nhân của mình nữa.

Đâu có sai, Ngân Thương Duệ không có trong bữa tiệc quả nhiên là chạy tới chỗ Lục Cẩm Du.

Tịch Nhiên với tâm thế đi hóng chuyện người định tới gần hơn một chút, không ngờ lại bị Thẩm Dạ Nhu từ phía sau giữ lại, kéo cô núp sau một bụi cây.

“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây? Còn kéo con vào đây nữa…”

Thẩm Dạ Nhu suỵt một tiếng đặt tay trên môi cô.

“Đừng nói, con hãy tự xem bọn người vô liêm sỉ kia đang làm gì kìa.”

Tịch Nhiên khó hiểu đưa mắt nhìn, khi ấy vừa hay giọng của Lục Cẩm Du vang tới chỗ cô.

“Em không giận! Em chỉ là một con người hầu theo sau thôi, em có quyền gì giận anh chứ?”

Nói một đằng, hành động lại khác, cô ta miệng nói không nhưng mấy giọt nước mắt đã không kìm nổi uất ức, chỉ tức không thể rơi một hàng xuống đất mà giận dỗi.

“Đừng trẻ con như thế, em còn khóc nữa người ta lại tưởng anh bắt nạt em đấy.”

“Em trẻ con đấy, em đâu khóc, sao em phải khóc chứ.”

“Được rồi được rồi.” Ngân Thương Duệ bất đắc dĩ ôm cô ta ôm vào lòng, “Nín đi, không mấy con ‘ruồi muỗi’ thấy vậy sẽ hả hê đấy.”

Thấy Lục Cẩm Du khó chịu, không biết vì sao Tịch Nhiên lại cảm thấy rất vui, rất sảng khoái. Hình như cô sắp nghiện việc bắt nạt đóa bạch liên này rồi.

Trong khi Tịch Nhiên đang hả hê, Thẩm Dạ Nhu lại cực kì phẫn nộ. Bà không chịu được cảnh người nhìn người hạnh phúc thế này, quay sang nhắc nhở cô:

“Con thấy chưa? Ta đã nói con nên sớm diệt trừ Lục Cẩm Du kia đi. Cô ta ve vãn chồng sắp cưới của con, con còn không định hành động đi à?”

Tịch Nhiên nhìn người mẹ bao đồng, tức thay hết phần của nữ phụ này, một chút cũng không hiểu bà tức cái gì. Cô vui còn chưa hết, tức gì chứ?

“Con không ra tay, cô ta có thể khóc thành như vậy à? Chuyện của con mẹ đừng lo, con lo được.”

“Con lo được mẹ phải nhắc sao? Mấy ả bạch liên này nếu diệt phải diệt thật sớm, đến khi ả ta có chỗ đứng con muốn nhổ bỏ cũng không được.”



Chuyện của bà, không ngờ lại lấy chuyện của con gái mình ra liên tưởng.

Tịch Nhiên nhìn ra, lại cười nhạt.

“Thứ gì của mình, ắt là của mình, miễn cưỡng cướp thì người nắm chặt không buông là người đau. Đạo lý này hẳn mẹ phải rõ hơn con nhỉ?”

“Cướp với giữ là hai chuyện khác nhau, đồ của con còn có thể bị mất, con không hiểu được thì hãy để mẹ giúp con giữ đồ.”

Tịch Nhiên đối với tình thương của Thẩm Dạ Nhu, cảm kích có, thương hại cũng có, bà ấy không phải chỉ muốn sửa những chuyện đã sai trên đời mình lên cuộc đời cô con gái của mình sao?

Thẩm Dạ Nhu tất bật lo cho con gái, trong khi vấn đề của mình thì mãi chưa giải quyết thỏa đáng.

Tịch Nhiên nhìn bà, thương hại nói:

“Còn mẹ, mẹ tính bao giờ thì ly hôn với Tưởng Tịch Diên? Mẹ định kéo dài cuộc hôn nhân bao năm nhạt nhẽo này tới bao giờ?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Dạ Nhu bất ngờ không hiểu, bà bấy giờ lại hỏi ngược lại cô:

“Con nói gì vậy? Không phải con mới là người nói chuyện ba mẹ ly hôn rất mất mặt à?”

Trước đó mấy năm, Thẩm Dạ Nhu đã từng muốn chấm dứt cuộc hôn nhân giữa mình và chồng, bà đã đi hỏi ý kiến của cô con gái. Nhưng Tưởng Tịch Nhiên khi ấy sợ mất mặt đã trực tiếp khuyên mẹ mình quên đi chuyện ly hôn.

Tưởng Tịch Nhiên này đúng là tội đồ.

“À… Con thấy mẹ nên sớm ly hôn với ông ta đi, ông ta không đáng để mẹ bỏ thêm thời gian nữa.”

Thấy con gái ngang bướng của mình thay đổi, Thẩm Dạ Nhu cũng rất bất ngờ. Nhưng bà không vội tỏ ra vui mừng mà chỉ tay về phía Ngân Thương Duệ và Lục Cẩm Du.

“Bao giờ con lấy cậu ta và đá cô ả kia đi, ta sẽ ngay lập tức ly hôn.”

Mong muốn này của mẹ, Tịch Nhiên không nghĩ cách từ chối mà đồng ý thẳng.

“Được thôi, chuyện này với con quá dễ dàng.”

Vừa hay Tịch Nhiên đang thiếu một cái kết để hoàn thành, cô lười nghĩ, thấy Thẩm Dạ Nhu đưa ra ý kiến này cũng không tồi. Bạn có biế???? ????rang ????r????yện ~ T R????MTR????YEN.vn ~

Vậy thì cô sẽ khiến cuốn sách không ngờ với cái kết do cô viết, đá nữ chính không xứng đáng kia đi rồi hóa thành nữ chính thật sự. Cô cả đời không bao giờ làm vai phụ, lần này cũng thế, cô nhất định sẽ phá nát cuốn sách để làm vai chính trong chính cuộc đời của cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv