Mẹ nó! Nếu không phải nàng dùng pháp lực đánh lén hắn làm cho ảo ảnh tan biến thì không biết nàng còn bị lừa như con ngốc đến bao giờ!
"Sư muội," Từ Châu chân tay luống cuống, cười gượng "Cái đó, sư huynh chỉ giỡn với muội một chút thôi."
"Ha ha," Tô Mộng Mộng che miệng cười cười, phối hợp với hắn "Giỡn thật vui a~"
"Sư huynh, huynh lại đây, muội có chuyện quan trọng muốn nói cùng huynh." Tô Mộng Mộng đứng trong sân, ý cười doanh doanh, gương mặt ngây thơ, giống như người lúc nãy bạo nộ đuổi theo hắn không phải nàng;
"Sư muội, muội, muội không sao chứ?" Từ Châu nhìn nàng, sau lưng lạnh lạnh, sao, sao nàng lại trở nên như vậy!
Thà rằng nàng đuổi theo hắn đòi đánh đòi giết! Hắn còn có thể yên tâm một chút, nàng giống như bây giờ làm hắn có chút sợ!
"Không có nha;" Tô Mộng Mộng nghiêng đầu, xoa xoa tay, cười giảo hoạt, "Vừa nãy là muội đang giỡn với sư huynh thôi, đừng lo!"
"Chủ nhân, làm sao nàng lại hào phóng được như vậy? Lúc nãy bộ dáng của nàng không phải là muốn phanh thây người ta sao!"
Bây giờ lại bày ra vẻ mặt vô hại!
Từ Châu vẫn có chút không tin được, "Thật, thật sao?"
Tô Mộng Mộng đùa nghịch tóc, khóe miệng cọt lên "Thật nha."
Nàng vuốt vuốt tóc, nếu nhìn thoáng vẫn có thấy mái tóc đen nhánh mọi ngày bây giờ đang so le không đều, vẻ mặt lộ ra khó xử "Chỉ là muội đột nhiên nhớ ra hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói cùng chưởng môn sư phụ cùng đại trưởng lão, làm sao bây giờ."
"Hay là, sư huynh đi cùng muội đến ' Thỉnh an!'họ được không?"
Lời nói của nàng mang theo uy hiếp, nhưng lại cố tình mở to hai mắt ra vẻ vô tội cực kỳ!
Còn không mau bò lại đây chịu chết! Nếu không phải thấy có Bùi Tịch ở đây, sợ ảnh hưởng hình ảnh đại sư tỷ ôn nhu đoan trang của nàng, hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nàng sợ Bùi Tịch thấy nàng quá bạo lực, lỡ như học theo hư hỏng, rồi lại đi theo con đường hắc hóa, nàng tìm ai khóc đây!
Nếu là bình thường nàng đã một chân đá hắn! Còn cần ăn nói nhỏ nhẹ với hắn sao!
"Đừng, đừng!" Từ Châu vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục "Hay là để hôm khác chúng ta thỉnh an sau đi!"
Ai không biết chưởng môn yêu thương nàng như mạng, sư phụ của hắn lại cùng chưởng môn là hảo hữu chí giao, nếu để hai người họ biết hắn làm cho tóc nàng thành như vậy, còn không lột da hắn sao!
"Sư đệ, hay là, chúng ta cùng đi đi!" Không đợi Bùi Tịch phản ứng, Từ Châu đã nắm tay hắn lôi đi;
"Sư muội.."
Tô Mộng Mộng nhìn hắn đi tới, giữ lại tay hắn, một tay khác duỗi ra dừng trên ngực Bùi Tịch, nhẹ nhàng tách hắn ra. Nhấp miệng, tạo ra một độ cung tuyệt đẹp, tươi cười ôn nhu "Sư đệ không cần đi theo chúng ta, đệ ngoan ngoãn ở đây chờ sư tỷ trở về sắc thuốc cho đệ nha."
Dứt lời lại đem tay hắn từ móng vuốt của Từ Châu lấy ra "Đệ đi nghỉ ngơi trước đi."
Bùi Tịch nhìn nàng, nghe được âm thanh ôn nhu của nàng, tim run lên, cảm giác địa phương mềm mại nhất trong bị gì đó đụng phải, hơi ngứa.
Nhận thấy được sự khác thường của mình hắn lơ đãng hạ mắt "Được."
Thấy hắn đã ngoan ngoãn nghe lời, xoay người vào trong.
Tô Mộng Mộng lập tức lộ ra biểu tình hung tợn lôi Từ Châu ra ngoài!
Đi đến ngoài cửa, Tô Mộng Mộng hung hăng nắm eo hắn véo mạnh!
"..."
Từ Châu lập tức phát ra âm thanh thống khổ "Sư muội, muội bình tĩnh một chút a.. đau.. đau!"
"Câm miệng!" Tô Mộng Mộng biến ra một miếng vải, nhét vào miệng hắn, lôi hắn hướng tới chỗ sâu nhất trong rừng cây..
Từ Châu mở to hai mắt, cố gắng phát ra âm thanh, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi cùng kháng cự, vẫn không tránh khỏi bị lôi đi!
Hắn đột nhiên cảm thấy tốt hơn là hắn nên đi "Thỉnh an!" sư phụ!