Cố Dật nở nụ sủng nịch "Cho nên lát nữa muội đến chỗ chưởng môn nhận sai là được."
Tô Mộng Mộng nhìn nụ cười của Cố Dật, thật chói mắt, ôn nhu lại sủng nịch, làm người đối diện giống như rớt vào hũ mật..
"Khụ khụ.." Bùi Tịch che ngực ho vài tiếng;
Tô Mộng Mộng lập tức chạy đến trước mặt hắn "Sư đệ, ngươi có sao không?"
Tô Mộng Mộng mau chóng đỡ lấy hắn, "Chúng ta vào nhà trước đi."
"Nếu đã có sư muội ở đây chăm sóc sư đệ, vậy sư huynh liền đi làm việc khác." Cố Dật khẽ gật đầu với Bùi Tịch "Sư đệ, ta đi trước, có thời gian lại đến xem ngươi."
Bùi Tịch nhịn đau cười gật gật đầu với hắn, "Được."
"Sư huynh, huynh chờ một chút!"
Bùi Tịch lập tức cảm giác được cánh tay mình bị buông lỏng, người bên cạnh lại rời đi.
Đột nhiên hắn cảm thấy chính mình có chút buồn cười, thiếu chút nữa hắn liền tin lời nói tối qua của nàng..
Tô Mộng Mộng lại lấy ra một túi bánh "Sư huynh, bánh mì này là muội làm, huynh nếm thử rồi cho muội ý kiến nh."
Cố Dật nhìn nàng có chút ngoài mong đợi, "Được."
Mộng Mộng thật sự trưởng thành, có lẽ không bao lâu nữa, những sự tình đó cũng có thể nói cho nàng..
Tô Mộng Mộng một lần nữa trở lại bên cạnh Bùi Tịch, "Đi vào nhà thôi."
Tô Mộng Mộng phất tay, vụn cửa lập tức đã được gom lại, "Lát nữa ta quét lại là được."
"Cởi quần áo."
Ánh mắt Bùi Tịch lập tức co lại, kinh ngạc nhìn nàng, có chút không thể tin được;
Tô Mộng Mộng nhìn biểu tình của hắn, liền biết hắn đã hiểu sai ý nàng.
"Tuổi còn nhỏ, nghĩ cái gì vậy hả!" Tô Mộng Mộng nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt hắn, "Thoa thuốc cho ngươi!"
Ai ngờ ánh mắt Bùi Tịch chuyển động, phá lệ hấp dẫn, "Ta chỉ là kinh ngạc sao sư tỷ đột nhiên lại đối tốt với ta như vậy?"
"Sư tỷ ngươi nghĩ cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến tuổi tác?"
Bùi Tịch không hiểu nhìn nàng "Sư tỷ?"
Tô Mộng Mộng trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, "Đối tốt với đệ là chuyện ta phải làm mà, dù sao hai chúng ta cũng chân chính là sư tỷ đệ có cùng sư phụ nha."
"Sau này cũng hỗ trợ nhau tốt lên, để sư phụ không hối hận khi thu nhận hai chúng ta!"
Lời lẽ Tô Mộng Mộng nói ra chính đáng, mạnh mẽ chuyển đề tài, may Bùi Tịch cũng không tiếp tục ở truy vấn.
"Sư tỷ nghiêm túc?" Bùi Tịch trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc mang theo âm lãnh.
"Nếu là sư tỷ muốn có được cái gì, hoặc là muốn biết cái gì, có thể nói rõ, Bùi Tịch nhất định hai tay dâng lên, không cần giống như bây giờ!"
Tô Mộng Mộng nhấp miệng mỉm cười, "Không có việc gì, từ từ ngươi sẽ phát hiện những gì sư tỷ nói là thật."
"Đừng nói nữa, uống thuốc trước đi, ta đã nấu từ lúc sáng sớm, đừng để lạnh quá uống không tốt!"
Tuy rằng là bị hệ thống mạnh mẽ bắt rời giường, cũng không thay đổi được sự thật thuốc là do nàng nấu!
Bùi Tịch vừa định tiếp nhận chén thuốc, lập tức bị nàng ngăn lại, "Để ta."
Hắn nhìn muỗng thuốc đang đặt trên miệng, hơi hơi ngây người trong chốc lát rồi lại bình tĩnh cúi đầu uống thuốc;
Lập tức Tô Mộng Mộng liền từng muỗng từng muỗng đút hắn..
Thật nhanh, một chén thuốc đầy liền thấy đáy, "Sư đệ, chắc là đệ chưa ăn sáng đúng không?"
Nàng nhấc tay, lập tức xuất hiện vài cái bánh mì nhỏ hình dáng khác nhau "Cho đệ, cái này ta làm thử mỗi cái một loại khẩu vị, đệ nếm thử xem, thích cái nào, về sau ta sẽ làm nhiều một chút."
Bùi Tịch tiếp nhận, lại không có mở ra, đặt ở một bên, thần sắc như suy tư "Sư tỷ, thật sự không muốn cái gì sao?