Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 40: Bạch Lang



Cuối cùng cũng diễn không nổi nữa rồi.

Tô Mộng Mộng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, ngày mai lại đổi món khác cho đệ."

Nàng cũng có thể làm nhiều một chút, đem cho những người khác nếm thử xem hương vị thế nào, đặc biệt là Diệp Dung, hắn quen thuộc cách thức kinh doanh ở đây hơn nàng nhiều.

Đúng vậy, ngày mai liền làm, sau đó đem cho Diệp Dung thử, sau đó lôi kéo hắn đầu tư!

Tưởng tượng đến hình ảnh cửa hàng của mình kinh doanh phát đạt, khóe miệng nàng liền ngăn không được ý cười, "Sư đệ, đệ nghỉ ngơi đi, ta về trước nha."

"Sư tỷ." Đôi mắt Bùi Tịch chớp động, như suy tư điều gì;

Tô Mộng Mộng lại lần nữa đi đến bên cạnh hắn "Sao vậy?"

"Động đến vết thương rồi sao?"

Bùi Tịch nhìn nàng, nhấp môi "Sư tỷ không trách ta sao?"

Lời này làm Tô Mộng Mộng nghi hoặc, nàng trách hắn làm cái gì?

Nàng dám sao! Nàng chỉ hận không thể cung phụng hắn!

Đột nhiên, Tô Mộng Mộng nhìn Bùi Tịch đưa tay cầm lấy bánh mì, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, "Nga! Đệ nói cái này sao!"

"Ta trách đệ làm gì!" Tô Mộng Mộng cảm thấy hắn chính là một tiểu đáng thương, chỉ một miếng ăn thôi cũng suy nghĩ lung tung.

Không khỏi cười cười, "Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, khẩu vị cũng không giống nhau, đây là chuyện bình thường, không có gì đâu, ngày mai sư tỷ làm món khác để đệ nếm thử, biết đâu lúc đó đệ lại thích."

Bùi Tịch nhìn người đang nở nụ cười nhẹ nhàng trước mặt, ánh mắt sáng ngời, không khỏi suy nghĩ.

Mỗi người đều là độc nhất vô nhị..

Nhưng hắn không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì..

Nghĩ vậy hắn nhăn mày, ngữ khí băng lãnh, "Không cần."

"Thật sự không cần?" Tô Mộng Mộng hỏi ngược lại, bộ dáng này là đang ngạo kiều sao.

Tô Mộng Mộng đành phải bất đắc dĩ buông tay, "Vậy được rồi, ta đi trước đây."

"Chi." Tô Mộng Mộng đi ra ngoài đóng cửa lại.

Lát sau tiếng bước chân cũng biến mất.

Bùi Tịch nâng nhẹ tay, Ngân Lang liền xuất hiện trên mặt đất, nhanh chân nhảy lên giường "Chủ nhân, ngươi không sao chứ?"

Bùi Tịch nhìn Ngân Lang, nhíu mày, không lên tiếng;

Không xong, Ngân Lang mau chóng nhảy xuống giường, nhảy lên ghế, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn;

"Không sao.."

"Khụ khụ.."

Một đạo bạch quang hiện lên, người vốn dĩ nằm trên giường đã không thấy nữa, mà xuất hiện một con bạch lang..

Màu lông thuần trắng lóe sáng, đôi mắt lãnh ngạo trong bóng đêm phá lệ bắt mắt, thân hình cao lớn uy mãnh, lộ ra tư thái bễ nghễ thiên hạ..

"Chủ nhân! Làm sao bây giờ!" Ngân Lang nhìn hắn lo lắng, "Sao ngươi lại để nàng sờ lỗ tai!"

Lỡ như bị nàng phát hiện ra bí mật này, không biết trong tông môn lại truyền ra đồn đãi vớ vẩn gì nữa!

"Không có việc gì, biến hình cũng tốt, vết thương cũng lành lại mau một chút."

Bạch lang bước xuống giường, từng bước di chuyển trên mặt đất, ưu nhã lại cao quý, trong ánh mắt lóe khinh thường, "Ngươi nói xem mục đích của nàng là gì?"

Tính tình đột nhiên đại biến, chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì, trên đời này trừ bỏ hắn, cũng chỉ có vứt bỏ hắn nam nhân kia biết chuyện đó!

Trong phòng vang lên tiếng cười lạnh "Đi Đoạn Nhai Cốc."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv