"Đau.." Cuối cùng Bùi Tịch chịu đựng không nổi, hôn mê bất tỉnh..
Không phải chứ, sao lại xỉu rồi?
"Sư đệ?"
Tô Mộng Mộng nhìn người ngã lên vai nàng, hô hấp mỏng manh, vừa định động đậy;
"Đừng nhúc nhích!"
"Sư muội, muội đừng nhúc nhích."
Tiếng nói vừa dứt, chưởng môn Trần Thiên Khiếu cùng Cố Dật đều vội vàng chạy lại.
"Dọa!", Tô Mộng Mộng nhìn sư phụ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, đây là ninja sao!
Cố Dật cũng nhanh chóng chạy lại;
"Sư muội, hắn bị thương ở ngực" Trong giọng nói của Cố Dật có chút bất đắc dĩ, ánh mắt ảm đạm, biểu tình tự trách;
"Cái gì?"
Vậy hành động vừa rồi của nàng chẳng phải làm hắn bị thương nặng hơn sao, hóa ra hắn giơ tay là muốn đẩy tay nàng ra!
Gương mặt đỏ lên cũng không phải do thuốc có tác dụng, mà là hắn tức đến đỏ mặt!
Trời muốn diệt nàng a!
Thần sắc của Trần Thiên Khiếu nghiêm túc, tay đặt trước ngực hắn, ánh sáng nhàn nhạt tản ra, ổn định thương thế của Bùi Tịch;
"Mang hắn về chỗ ở nghỉ ngơi đi."
Nửa ngày sau, Trần Thiên Khiếu thu tay về, hung hăng nhìn thoáng qua Tô Mộng Mộng;
Tô Mộng Mộng chột dạ cúi đầu, mặc dù nàng làm sai, nhưng nàng xuất phát từ lòng tốt nha..
"Cố Dật ngươi lưu lại," Trần Thiên Khiếu nhìn Cố Dật muốn đi đỡ Bùi Tịch, mở miệng ngăn hắn lại, "Nơi này còn cần ngươi, lát nữa nói vài lời động viên các sư đệ sư muội, ta cùng Mộng Mộng đưa hắn về trước."
Cố Dật chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy lát nữa con tới đó."
"Con ở đây xem hắn, ta đến chỗ Khánh Dương sư thúc lấy dược."
"Nga."
Trần Thiên Khiếu vốn tưởng dặn dò một chút, lại thấy nàng đang tự trách, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Hắn tỉnh lại có thể hay không sẽ hung hăng mắng nàng, dù sao nếu là nàng, tỉnh lại khẳng định sẽ nhảy dựng lên mắng chửi!
Xem bộ dáng này, sẽ không chết ở đây đi!
"Thực xin lỗi.."
"Không có việc gì.."
"Khụ khụ!" Tô Mộng Mộng vội vàng để ly xuống;
"Sư đệ, ngươi tỉnh rồi?"
"Ân."
Đột nhiên Tô Mộng Mộng không biết nên nói gì, không nghĩ đến nhiệm vụ của nàng là phải đối xử tốt với hắn, phù chính hắn;
Dù gì cũng là đồng môn, nàng là sư tỷ, vậy mà còn đè lên miệng vết thương của người ta, làm người ta hôn mê bất tỉnh;
"Ngươi có khỏe không?"
"Sư tỷ cảm thấy ta khỏe sao?" Bùi Tịch nàng, mặt không biểu tình;
"Ta cảm thấy, cảm thấy.."
"Hẳn là không sao đâu? Rốt cuộc đại sư huynh hẳn vẫn thủ hạ lưu tình."
Tô Mộng Mộng nhìn hắn, căng da đầu nói.
"Dù sao, cũng thực xin lỗi, ta căn bản không biết ngươi bị thương ở ngực, lúc đó ngươi cũng không nói rõ.."
"Ngươi còn tăng lực đạo đè.." Bùi Tịch trong mắt hiện lên một tia ám quang, trong lời nói tràn đầy không tin;
"Cái này cũng không thể trách ta, ta thấy sắc mặt của ngươi hồng nhuận, cho rằng ngươi được ta đả thông khí huyết, ai biết ngươi là đang tức giận.."
Giọng nói của Tô Mộng Mộng càng ngày càng nhỏ, nếu nàng gặp phải trường hợp này, nàng cũng không tin, giống như lúc người khác thương tổn nàng, kết quả nói là do trời xui đất khiến, nàng khẳng định, "Khụ, phun tào."!
Chuyện ma quỷ như vậy ai mà tin!
Quả nhiên.
"Ý của sư tỷ, đây đều là hiểu lầm?" Bùi Tịch ngữ khí nhàn nhạt, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng;
"Tuy rằng có chút cẩu huyết, nhưng đây thật sự là hiểu lầm, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, hãm hại ngươi làm gì, ta không phải đã nói sẽ bảo hộ ngươi sao!"
"A.. Khụ khụ;" Bùi Tịch phát ra một tiếng cười khẽ, lại ho khan.
"Ngươi, ngươi cười cái gì? Ta thật sự.."
"Sư tỷ, ta vẫn nói câu nói cũ, ngươi không cần giải thích, những chuyện ngươi làm, ta không trách ngươi, cũng sẽ đi nói với người khác."