Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 29: Giá trị hắc hóa của nam chính giảm!



"Sau này nếu ta tìm được đồ tốt chắc chắn sẽ cho sư đệ đầu tiên."

Bùi Tịch nghe được lời nói này của nàng, gương mặt vui vẻ, "Vậy sư đệ cảm ơn cảm ơn sư tỷ trước nha."

"Không có việc gì, đệ mau đi chuẩn bị cho đại hội luận võ đi, cố lên nha!" Tô Mộng Mộng cổ vũ cho hắn mong là hắn không có quá nhiều áp lực.

Đại sư huynh tuy rằng ôn nhu, đối đãi với người khác hiền lành, nhưng tu vi vẫn là nhân tài kiệt xuất trong các đệ tử, không phải bao cỏ như Lý Cát!

"Sư đệ, đệ cẩn thận một chút." Tô Mộng Mộng có chút lo lắng, đừng để mới một chiêu đã bị hạ gục, làm cho nàng với sư phụ mất mặt! Bị chúng đệ tử chê cười!

Nàng cũng không muốn hình tượng khó khăn lắm mới xây dựng lại được bị hắn làm cho đen thui!

"Chủ nhân, nàng đang quan tâm, lo lắng cho ngươi, ngao ô.." Thật cảm động! Ô ô..

"Ta sẽ chú ý, cám ơn sư tỷ nhắc nhở." Bùi Tịch cúi đầu hành lễ, khóe miệng ở nơi nàng không nhìn thấy nhẹ nhàng giơ lên.

"Giá trị hắc hóa của nam chủ giảm 2 điểm."

Tô Mộng Mộng nghe thấy thanh âm chói tai của máy móc đột nhiên thật hoài niệm hình dáng mèo con của hệ thống, tuy rằng hơi độc miệng nhưng thanh âm nhuyễn manh, nghe thật thoải mái!

Thời điểm nàng hôn mê đã giảm 2 điểm hiện tại tiếp tục giảm 4 điểm! Thiếu 1 điểm nữa mới đền bù được số điểm tăng lên lúc nàng ám sát sai lầm!

Con đường phía trước còn dài a, quả nhiên câu nói, tô đen thì dễ, tẩy trắng thì khó, của người xưa rất đúng a!

Một châm bay ra tăng 5 điểm, đưa sai kiếm tăng 2 điểm!

Vậy mà nàng đỡ dùm hắn một cái tát của con gấu kia, nói năng cẩn thận lấy lòng, kiếm bị hắn ném lên Đoạn Nhai Cốc nàng cũng không truy cứu, kết quả chỉ giảm 4 điểm!

Thật mẹ nó đau trứng!

"Sư tỷ, ngươi làm sao vậy?" Sao lại lộ ra bộ dạng dọa người như vậy! Biểu tình thật hung ác..

"Không có việc gì, đi thôi!"

* * *

"Bùi Tịch sư đệ, từ từ!" Một nữ tử đang chạy tới, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

Bùi Tịch quay người, có chút nghi hoặc "Sư tỷ, có việc gì sao?"

"Sư đệ cứ gọi ta Trường Thanh Nhạc là được." dứt lời mặt của Trường Thanh Nhạc lập tức nóng lên, cúi đầu không dám nhìn mặt hắn "Cái này cho ngươi, nếu bị thương ăn một viên."

Bùi Tịch có chút ngây người, tiếp nhận, nhẹ nhàng cười, như nắng tháng ba, "Cảm ơn sư tỷ."

"Không, không cần cảm tạ." Trường Thanh Nhạc bị nụ cười này mê hoặc, vội vàng chạy đi.

Sờ sờ gương mặt đang nóng rực của mình, nhìn nhìn các sư huynh muội đang che miệng cười trộm, thật là tức chết nàng!

"Xem đi! Giống như vậy! Các ngươi học theo đi, cả một đám lớn hết rồi lại không có ai bên cạnh, lần sau trực tiếp một chút, gặp được người mình thích, lập tức chạy đến tặng quà cho người ta!"

Các sơn phong khác trong tông môn đều chê cười người trong sơn phong các nàng là một đám đầu gỗ, không một ai tìm được hiệp lữ!

Trường Thanh Nhạc nhìn một đám người đang huyên náo, lập tức nghiêm mặt, chống eo, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, "Nghe hiểu chưa!"

"Sư tỷ, không phải tỷ cũng chưa có hiệp lữ sao?" Một tiểu sư đệ đứng lên hỏi, sao không phải là sư tỷ tìm mà một hai phải bắt bọn họ tìm chứ?

"Đúng vậy, sư tỷ."

"Sư tỷ cũng chưa tìm được, chúng ta làm sao có thể tìm được trước đâu!"

"Sư tỷ, khi nào mang Bùi Tịch về phong sơn?"

"Đúng vậy, đúng vậy.."

"Ngươi, các ngươi, trẻ nhỏ khó dạy!" Trường Thanh Nhạc nói xong liền quay đầu đi, nàng cũng mặc kệ bọn họ!

Nếu không phải bọn họ ồn ào, nàng làm sao sẽ mất mặt như vậy!

Đáng đời bị người ta gọi độc thân cẩu! Uổng công nàng bỏ hết mặt mũi đối với sư đệ ra tay, cũng may vị sư đệ này dễ nói chuyện, cũng không có khó xử nàng, nếu không..

Bùi Tịch đi đến phòng nghỉ của mình, xoay xoay bình thuốc trong tay, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạo, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra vẻ chán ghét;

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv