Bộ dáng Tô Mộng Mộng ôm lấy thân kiếm trông rất hài hước, kiếm trên không trung bay loạn, xiêu xiêu vẹo vẹo!
"Ngươi mau nghĩ cách đi!" Pháp quyết chính xác là như vậy mà, nàng không hề làm sai! Làm sao lại bay thành bộ dáng quỷ này!
"Đây là do ngươi chưa quen thôi, bay thêm vài lần là tốt hơn! Hoảng cái gì mà hoảng!"
"!" Tô Mộng Mộng sắp bị tức chết rồi, thối hệ thống, chính mình phịch một tiếng liền trốn mất, để nàng một mình, đúng là đứng nói chuyện eo không đau!
Nàng cũng không tin! Nàng không bay được!
Chậm rãi làm kiếm dừng lại, một lần nữa đọc pháp quyết, tăng tốc từ từ, khống chế được thân kiếm..
"Hô!"
Trong đêm tối trên không trung một đạo lưu quang bay qua, nhấp nháy nhấp nháy..
Tô Mộng Mộng mở ra hai tay, miễn cưỡng duy trì cân bằng, tốc độ càng lúc càng nhanh..
Bay thêm vài lần, chắc chắn tốt hơn!
"Dù sao cũng ra ngoài rồi, vậy lại bay thêm vài vòng hẵng trở về.."
"Xem đi, bổn miêu nói đâu có sai, bay nhiều lần một chút, khẳng định tốt hơn."
"Phanh!"
Tô Mộng Mộng nhìn mèo trắng đột nhiên lại xuất hiện, thật muốn một chân đá nó rớt xuống!
Cái gì cũng không biết làm, nhưng miệng mồm rất lợi hại, một cái phế vật hệ thống! Hệ thống của người khác, đưa bàn tay vàng, đưa bảo bối, đưa đủ loại đồ vật, hệ thống của nàng, một chữ thôi, tuyệt!
"Meo, thật mát mẻ.."
Nếu ánh mắt tấn công bằng ánh mắt tác dụng, nàng nhất định dùng ánh mắt đâm hai lỗ trên người con mèo chết tiệt này!
Đêm tối buông xuống, một mảnh đen nhánh trải dài đến cuối chân trời..
Một đường bay đi, Tô Mộng Mộng chậm rãi hạ tay, điều khiển kiếm chuyển hướng, tăng giảm tốc độ để làm quen cách điều khiển kiếm..
"Phanh!"
Trên thân kiếm nhẹ bẫng..
"Ai, sao ngươi.."
"Nam chính ở gần đây, hồng đăng của hắn đang nhấp nháy, chắc chắn gặp nguy hiểm mà tu vi hiện tại không thể giải quyết, mau, đi cứu hắn!"
Trong đầu Tô Mộng Mộng vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, nháy mắt một cái liền im bặt..
"Ta dựa! Hắn đang ở đâu, làm sao cứu được hắn ngươi cũng không nói!" Với tu vi này của nàng, còn không đủ cho người khác tráng miệng đâu!
Tối đen như vầy nàng làm sao tìm!
"Uy!"
"..."
Đừng có giả chết!
Bất quá, hình như hệ thống có nói giá trị hắc hóa của nam chính quá cao, có hắn ở gần nó không thể nghe, không thể nhìn, cũng không thể nói chuyện!
"Hắc hắc.." Vậy thì nàng cần gì phải đi tìm chết! Chắc chắn đi sẽ chết!
Vậy thì nàng được nhàn rỗi rồi! Tiêu diêu tự tại!
Tô Mộng Mộng nhìn nhìn ngọn núi, đặc biệt bay một vòng quanh núi..
Bây giờ chắc chắn đã cách xa hắn! Tạm biệt, tốt nhất hắn chết luôn, vậy thì nàng liền nhẹ nhàng!
Trong lòng Tô Mộng Mộng dâng lên một trận đắc ý dào dạt..
"Rống!"
Một tiếng rống to! Chim thú trong rừng bị kinh động bay loạn xạ!
Tô Mộng Mộng cũng bị tiếng rống này làm hết hồn, sợ tới mức mềm chân, từ trên thân kiếm ngã xuống..
"A a a!"
Làm sao, làm sao bây giờ, cái khẩu quyết làm người bay lên lại là cái gì!
Đầu óc trống rỗng!
Chết mất! Làm sao bây giờ!
Đêm tối vô tận bỗng lóe sáng, trong ánh sáng Tô Mộng Mộng thấy có bóng người la lên với nàng, "Không muốn chết! Tránh ra!"
Nàng cũng muốn tránh ra nhưng không được!
"Rống!"
"Dựa! Đây là đồ chơi gì!"
"Đông!"
"Ân hừ!" Một đạo âm thanh kêu rên truyền đến.
"Còn tốt, còn tốt.." Có người làm đệm lưng, tuy rằng có chút đau, cũng may vẫn bảo vệ được tánh mạng!
"Ngươi không sao chứ?" Tô Mộng Mộng ngồi dậy, nhìn người bị nàng đè lên, có chút lo lắng, trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
Đây chắc không phải bị nàng đè chết đâu ha!
"Rống!"
"Thùng thùng! Đông! Đông!"
Phía sau vang lớn, không kịp để Tô Mộng Mộng cẩn thận đi xem người ta rốt cuộc thế nào, có bị sao không, liền bị một bàn tay gấu lớn mang theo cự phong chụp đến..
"A a a a a!"