Tô Mộng Mộng nghi hoặc nhìn nàng ta, cũng không biết trong lòng nàng ta đang suy nghĩ cái gì lại lấy Chu Khôn ra kích thích nàng.
Trước kia cũng thường xuyên làm như vậy, dựa theo tính cách của nguyên chủ thì chắc chắn không nhẫn nhịn, mỗi lần nghe được đều đập đồ, lật bàn, thanh danh càng ngày càng xấu, mà Thẩm Kiều Kiều luôn bày ra một bộ dáng mặc kệ ngươi làm gì với ta thì ngươi vẫn là sư tỷ của ta.
Khiến các nam đệ tử khác nhìn thấy đều thương tiếc, vội vàng đứng ra làm hộ hoa sứ giả, vậy nên lần nào Thẩm Kiều Kiều cũng an toàn rời đi trong cơn thịnh nộ của nguyên chủ. Xung quanh luôn có một đám người an ủi hỏi han, trà xanh lại còn đa tâm!
"Tiểu sư muội, ngươi nói gì vậy," Tô Mộng Mộng phiền muộn thở dài, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười miễn cưỡng "Ta biết ngươi và Chu Khôn sư đệ là tình đầu ý hợp, tín vật đính ước cũng đã có, sư tỷ tự nhiên sẽ không đoạt đi yêu thích của người khác."
Lời này vừa ra, không chỉ khiến biểu cảm của Thẩm Kiều Kiều cứng đờ, mà còn có âm thanh đũa rơi ở xung quanh.
Xuy, Tô Mộng Mộng xem thường ở trong lòng, xem ra lốp xe dự phòng của nàng ta đúng là không ít.
Thẩm Kiều Kiều trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc, "Sư tỷ, ngươi nói cái gì? Tại sao ta nghe không hiểu?"
Tô Mộng Mộng vén vén tóc mái, nước mắt không tiếng động rơi xuống, khóe miệng treo một mạt cười khổ.
"Chu Khôn đã đem tín vật đính ước của các ngươi cho ta nhìn, các ngươi thành hôn nhất định đừng quên mời sư tỷ đến uống rượu mừng."
Ánh mắt của người trong đại sảnh lập tức bị hai người các nàng hấp dẫn, nhìn đại sư tỷ vẫn luôn tùy hứng, ngang ngược, bây giờ một bộ bạch y, sắc mặt tiều tụy, trên mặt tràn đầy nước mắt, cố gắng nở nụ cười.
"Đã đến mức này rồi, sư muội còn nói ngươi chỉ xem hắn như sư huynh, còn kêu hắn đến gặp ta, chẳng phải đang làm ta đi phá hỏng nhân duyên của ngươi sao?"
Tô Mộng Mộng thương tâm che ngực, nghiêng ngả, lảo đảo đứng không nổi.
Diệp Dung vội vàng tiến lên đỡ nàng, lo lắng hỏi nàng "Sư tỷ.."
Trong mắt Thẩm Kiều Kiều hiện lên sự hoảng loạn, nước mắt liên tục rơi, "Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi, cái khăn tay đó, là do sư huynh bị thương ta lấy băng bó cho hắn, sau đó quên lấy lại."
Người trong đại sảnh một bộ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vậy.
"Ngươi," Tô Mộng Mộng bám tay vào Diệp Dung cố gắng không để mình ngã, thương tâm muốn chết, nước mắt lại tiếp tục rơi không ngừng, "Ngươi lấy yếm băng bó miệng vết thương? Chu Khôn đã lấy ra cho ta nhìn, hắn muốn để ta hết hy vọng.."
Hai mắt Tô Mộng Mộng đẫm lệ, nàng nâng lên tay lau nước mắt, miễn cưỡng cười lên "Nếu ngươi sớm nói cho ta biết tình cảm của các người đã đến mức không màng lễ tiết, ta đã sớm thành toàn các ngươi, sao có thể chen vào một chân như vậy."
"Chẳng lẽ các ngươi đang muốn coi chuyện cười của ta?"
Thanh âm nức nở không ngừng vang lên trong đại sảnh..
Ngón tay nhẹ kéo quần áo của Diệp Dung, lặng lẽ truyền âm..
"Diệp Dung, ngươi.."
Diệp Dung nhận ra nguyên lai sư tỷ vẫn luôn chịu đựng ủy khuất như vậy, rõ ràng hai người kia đã thân mật đến như vậy, tín vật riêng tư cũng đã trao tặng, còn lừa dối nàng nói không có tình yêu nam nữ, đây rõ ràng là cố tình muốn nhìn sư tỷ bị chê cười..
Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh liền sôi nổi nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người các nàng, đồng tình với sư tỷ đang cố gắng thành toàn cho người mình yêu nhưng lại bị người ta trêu đùa..
Đột nhiên mười mấy người đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Mộng Mộng.
"Sư tỷ, tình cảm rất khó khống chế, ngươi nên nghĩ thoáng một chút."
"Sư muội, ngươi nói xem hai người các ngươi rốt cuộc đang làm gì, tình cảm là việc có thể lấy ra lừa gạt người khác sao?"
"Thẩm sư muội.."
Không bao lâu sau, người đến tìm Thẩm Kiều Kiều lý luận càng ngày càng nhiều, "Chúng ta là người tu tiên, việc nào phải ra việc đó, làm sao có thể đi lừa gạt người khác!"
"..."